Chương 2 Bồng Lai Thiếu Chủ(2)

“Lục thúc thúc, có khách quý đăng môn?” Lục thúc thúc mà Lâm Tử Hiên đang nói đến lúc này đang ngồi trên ghế chủ tọa, vừa uống trà vừa trò chuyện với người đàn ông mặc cẩm phục tựa hồ rất quen thuộc.

Nhìn thấy Lâm Tử Hiên đến, Lục Trung Minh mỉm cười giới thiệu với hắn nói: "Hiên Nhi, đây là Thần Phong tiêu cục Lý Vân Long, Ông ấy là bạn của ta."

“Bái kiến Lý thúc thúc.”

Lâm Tử Hiên lễ phép chào.

Hắn thầm nghĩ, thì ra là Vạn Lý Thần Phong Lý Vân Long nổi danh đại lục, từ khi xuất đạo đến nay, tổng cộng áp tiêu hơn ngàn chuyến, bất luận là khó đến mấy, ông ta đều có thể trong thời gian quy định đưa đến nơi.

Có vẻ như trong cung có đồ vật trọng yếu cần ông ta đích thân đem tới.

Lý Vân Long vội vàng hoàn lễ, nhìn thanh niên mày kiếm trước mặt nói: “Vị công tử anh tuấn tiêu sái này, chẳng lẽ là…”

Lục Trung Minh gật đầu cười nói: “Không sai, Hiên Nhi chính là Bồng Lai thiếu cung chủ.

"Khó trách, Khó trách."

Lý Vân Long khen ngợi không ngớt: “có Kiến Cơ đích thân truyền, cộng thêm một trong Tam Đại Vũ Tông Cửu Châu quốc, Lục Huynh chỉ bảo, nhìn cử chỉ giơ ta nhấc chân của hiền chất đã có phong thái cao thủ, đúng là tương lai khó thể hạn lượng.”

Lý thúc thúc khách khí rồi, đều là nương và Lục thúc thúc dạy dỗ tôi tốt.

Lâm Tử Hiên không tự ti, không kiêu ngạo đáp.

Lục Trung Minh lắc đầu cười nói: "Công phu mèo ba chân của ta, làm sao có thể dạy được hắn? Nếu Kiếm Cơ biết ta dám giành công lao của nàng, ta gánh không nổi đâu ."

“Lục huynh nói đùa rồi, mười năm trước, Ngũ Hồ Đảo bị Toàn Phong Mã Tặc chiếm lĩnh, Ngũ Hồ Phủ bị ép dời Phủ, Lục huynh vì nhìn trúng phong cảnh ưu mỹ của đảo, đơn thương độc mã đem bảy tên thủ lĩnh của Toàn Phong Mã Tặc, chém đầu toàn bộ, khiến bọn mã tặc còn lại chạy tứ tán. Với bản sự này, nếu Lục Huynh nói đây là công phu mèo ba chân, thì tôi thậm chí công phu mèo ba chân cũng không bằng sao?” Hắn vừa dứt lời, một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu truyền vào tai mọi người.

“Trên đại lục ai mà không biết tên tuổi của Vạn Lý Thần Phong chứ, Lý Tiêu Đầu quá khiêm tốn rồi.”

Người đến chính là Bồng Lai Kiến Cơ, Lý Vân Long như thụ sủng nhược kinh đứng lên, mấy người tùy tùng bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy.

“Cung chủ quá khách khí.”

“Bái kiến Cung Chủ.”

Một bóng người yêu kiều xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều cảm thấy hai mắt sáng lên, không cách nào rời mắt khỏi thân ảnh xinh đẹp trước mặt.

Dáng người xinh đẹp như đóa hoa, ngón tay mảnh khảnh, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nét mặt, nụ cười của mỹ nhân tuyệt sắc động lòng người.

Chỉ thấy trên người Bồng Lai Kiến Cơ mặc thanh sam, mắt đẹp trong veo như nước mùa thu, trên tóc đen dài óng mượt là một chiếc trâm cài tóc bằng vàng tinh xảo tô điểm bằng những viên tử ngọc.