Chương 5 Bồng Lai Thiếu Chủ (5)

Năm đó, Bồng Lai Kiếm Cơ nổi tiếng đại lục kết hôn sinh con, không biết bao nhiêu anh hùng đại hiệp ngưỡng mộ nàng đều đau long tuyệt vọng, nhất là sau này biết được, người cưới được Bồng Lai Kiếm Cơ chỉ là một tên võ công mèo ba chân, chơi bời lêu lổng, bất học vô thuật, dựa vào mồm mép lấy được trái tim của Kiếm Cơ, mọi người đều hận không thể cắt hắn thành từng mảnh, mắng ông trời mắt mù để đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Bất đắc dĩ, tên khốn kiếp kia thật sự quá xảo quyệt, sau khi cưới được Bồng Lai Kiếm Cơ, hắn cả ngày trốn ở Bồng Lai đảo, chưa từng đặt chân lên đất liền, điều này khiến những người này ngứa ngáy khó chịu.

Tuy nhiên, kẻ vô dụng cuối cùng vẫn là kẻ vô dụng, cho dù dựa vào mồm mép cưới được Kiếm Cơ, thậm chí còn sinh được một đứa con trai, cuối cùng vẫn bị Kiếm Cơ một cước đá đi.

Vào ngày thứ hai sau khi tổ mẫu của Kiếm Cơ, tiền nhiệm Cung Chủ Bồng Lai Cung qua đời, Kiếm Cơ đã hưu phu(bỏ chồng) trước mặt khách đến dự tang lễ một cách công khai, sau đó ngay lập tức yêu cầu hắn ta thu dọn đồ đạc rời khỏi Bồng Lai đảo.

Sau khi Kiếm Cơ tuyên bố tin tức này,

những vị khách đến dự tang lễ đều náo động, đều không thể tin vào tai mình.

Khi tin tức lan truyền ra ngoài đảo, vô số người đã hừng hực khí thế, cố gắng bắt tên khốn Lâm Thiên Hào đó để giải tỏa mối hận nhiều năm.

Nhưng mà, tên gian xảo này lại biến mất trước mí mắt của tất cả mọi người không rõ tung tích, mặc cho bao nhiêu người tìm kiếm, vẫn không có tin tức gì của hắn.

Hiện tại đã hai ba năm trôi qua, tên kia cũng không có tin tức gì, cái tên Lâm Thiên Hào đã dần biến mất khỏi ký ức của thế nhân, không còn ai có hứng thú tìm kiếm hắn nữa.

Trên thực tế, ngay cả Lâm Tử Hiên, con trai của Lâm Thiên Hào và Kiếm Cơ, cũng không có hứng thú tìm kiếm người được gọi là cha của mình này, chỉ trong một số thời điểm nhất định, hắn mới nhớ đến có một người như vậy.

Lâm Tử Hiên đang tiền sảnh, nói chuyện với mẹ hắn.

“Hiên nhi, ngày cưới của con và Cẩn nhi đã định, ngày mồng bảy tháng tư năm sau sẽ là ngày đại hỷ của hai con, mẫu thân thấy kiếm pháp của con đạt có chút thành tựu, trong khoảng thời gian trước khi kết hôn, con nên cùng Cẩn nhi đi dạo nhiều hơn, đừng vì võ công mà để lỡ tình cảm giữa hai con.”

“Ngày mồng bảy tháng tư, hài nhi nhớ rồi.”

Lâm Tử Hiên gật đầu.

Nhìn thấy con trai đã trưởng thành hiểu chuyện, Tần Vũ Ninh cảm thấy nhẹ nhõm: “Mẫu thân sinh ra con vào năm mười bảy tuổi, bất tri bất giác đã mười sáu năm, con trai bảo bối cảu ta bây giờ đã sắp kết hôn, đến đây, đến bên mẹ, để mẹ ôm một cái.”

“Nương, hài nhi không còn là trẻ con nữa, để người ta nhìn thấy thì xấu hổ lắm.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tử Hiên lập tức đỏ lên.

Hạnh nhi, thϊếp thân thị nữ đứng phía sau Tần Vũ Ninh, nghe những lời này nhịn không được phốc một tiếng.

“Cái này thì có gì khó, Hạnh nhi, đi đóng cửa lại, nếu không có sự cho phép của ta thì không được cho ai vào đây.”

“Vâng phu nhân.”

Hạnh nhi nhịn cười, mãi cho đến khi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại mới nhịn không được cười ra tiếng.

Chỉ những người thân cận của Tần Vũ Ninh mới biết rằng, Bồng Lai Kiếm Cơ đối đãi với người ngoài cử chỉ đoan trang, ăn nói tao nhã, dịu dàng thục nữ. Tuy nhiên, trong đời sống riêng tư, nàng lại hoàn toàn khác, tính cách hào phóng, hành vi cử chỉ không có chút thục nữ nào.