Chương 7 Bồng Lai Thiếu Chủ (7)

“Cung chủ, à, Hiên Nhi cũng ở đây à."

Lâm Tử Hiên nói với Lục Trung Minh: “Lục Thúc Thúc cứ tự nhiên.”

Sau đó, anh ấy nói với Kiếm Cơ: “Nương, hài nhi cáo lui.”

Tần Vũ Ninh ừ một tiếng: “Đi đi, Uyển Nhi mấy ngày nữa sẽ về, đừng nói mẫu thân không nhắc nhở ngươi, nhớ chuẩn bị cho nàng một món quà mà nàng thích.”

“Con biết rồi nương, ngày mai con sẽ đi chuẩn bị.”

Lâm Tử Hiên vui vẻ rời đi.

Lục Trung Minh ngồi bên cạnh Tần Vũ Ninh, Kiếm Cơ nhìn hắn đầy trách móc, cả người toàn mùi rượu, Hạnh Nhi, đi pha cho hắn một tách trà giải rượu đi.”

“Vâng phu nhân.”

Thϊếp thân thị nữ vừa đi, Lục Trung Minh nhìn mỹ nữ trước mặt, một tay đặt lên vai của Tần Vũ Ninh, muốn ôm lấy nàng.

Tần Vũ Ninh vươn tay phải lên chặn trước ngực hắn, hai chân thon dài dưới váy khẽ nghiêng, vừa nếm trà trên bàn, vừa chậm rãi nói: “Đồ ta giao cho ngươi thế nào rồi?”

Lục Trung Minh bị mỹ nhân từ chối, cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cười khúc khích nói: "Có ta ra tay, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì."

“Chuyến này chuyển đồ đến chân núi Vân Vụ Sơn, đám người đó quả nhiên xuất hiện, chín tên chết tại đương trường, bắt được hai tên, đều là cao thủ. Sau khi ta nghiêm hình khảo vấn, bọn họ đều là người của Tư Đồ gia, bây giờ nên tính sổ với bọn họ rồi.”

Nghe được câu trả lời của Lục Trung Minh, Tần Vũ Ninh dùng bàn tay mảnh khảnh chống cằm với vẻ mặt lười biếng: “Bồng Lai Cung ta trước nay cùng với Tư Đồ gia không thù không oán, bọn họ vì sao ba lần bốn lượt cướp đồ của ta, hơn nữa ngay cả một nhân chứng cũng không để lại.”

“Ta cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, Tư Đồ gia là gia tộc số 1 ở Ngô Châu, nội tình thâm hậu. Trước đây thỉnh thoảng cũng có sinh ý qua lại, vì sao bọn họ lại làm như vậy, hoàn toàn không hiểu nổi.”

“Mặc dù hàng bị cướp lần này có giá trị rất lớn, nhưng vì điều này đắc tội với chúng ta không có chỗ tốt gì, nếu hành vi gϊếŧ người cướp của bị truyền ra sẽ gây thiệt hại vô cùng lớn đối với Tư Đồ gia bọn họ.”

“Hai người đó, còn sống không?”

Lục Trung Minh mỉm cười: “Tất nhiên.”

Tần Vũ Ninh gật đầu: “Ta muốn xem xem lão gia hỏa Tư Đồ Đức Tông lần này sẽ giải thích như thế nào, mà dám ngay cả ta cũng không để trong mắt.”

“Ngô Châu bên kia là lãnh thổ của ngươi, vì vậy việc này giao cho ngươi đi.”

“Không vấn đề.”

Lúc hai người nói chuyện, Lục Trung Minh đã uống trà giải rượu, đầu óc tỉnh táo hơn không ít, nhưng mà dục niệm không tan đi như rượu mà ngày càng mạnh mẽ.

Hắn nhìn thân thể mê người của Tần Vũ Ninh dưới lớp váy dài, hô hấp trở nên có chút dồn dập: “Mấy ngày nay ta tận lực làm việc, Cung chủ định ban thưởng cho ta như thế nào đây?”

Tần Vũ Ninh tựa tiếu phi tiếu áp sát, đôi môi đỏ mọng hôn lên vành tai hắn, nói bên tai Lục Trung Minh với giọng khıêυ khí©h: “Đêm nay, ngươi sẽ biết.”