Chương 22

Sau khi thi xong.

Thẩm Điềm ở nhà ngủ ba ngày, giống như ngủ bù hơn ba trăm ngày qua không được ngủ ngon giấc vậy. Trịnh Tú Vân gọi cô đánh thức cô dậy, bà đứng khoanh tay ở bên giường, nói: “Mệt hả?”

Thẩm Điềm ôm chăn, gật đầu.

Trịnh Tú Vân hừ lạnh nói: “Không thi vào lớp chọn thì đã chẳng có chuyện gì rồi”.

Thẩm Điềm bĩu môi: “Ơ kìa mẹ”.

“Được rồi, dậy đi. Ngủ nữa là thật sự biến thành con lợn đó”. Trịnh Tú Vân kéo cô dậy. Thẩm Điềm xuống giường, mơ mơ hồ hồ đi dép đi vào nhà tắm.

Bất giác, mùa hè nóng nực cũng chuẩn bị đến rồi.

Lại một mùa hè nữa.

Mùa hè năm nay cũng diễn ra vô số cảnh chia ly. Hôm qua, Chu Tịch Tịch đạp xe đến nhà Thẩm Điềm, nói cho Thẩm Điềm biết cô ấy thi không tốt. Cô ấy định học cao đẳng hoặc là học y.

Kỳ nghỉ hè này sẽ bắt đầu chuẩn bị, cô ấy sẽ theo mẹ về Quảng Đông.

Người bạn thân duy nhất từ cấp 1 đến cấp 3 của Thẩm Điềm cứ như vậy mà rời đi.

Hai người khóc, ôm chặt lấy nhau. Đến hiện tại, mắt Thẩm Điềm vẫn còn hơi sưng.

Trịnh Tú Vân múc cho cô một bát mì, đặt trước mặt cô. Thẩm Điềm cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn, Trịnh Tú Vân nói: “Con đã tính con được bao nhiêu điểm chưa?”

Thẩm Điềm cắn đứt sợi mì, nói: “Rồi ạ”.

Trịnh Tú Vân khoanh tay, ngồi đối diện với cô nói: “Chọn mấy trường ở Lê Thành ý, Đại học Lê Thành, học viện Mỹ thuật Lê Thành hay Đại học Trung Nam, tùy con chọn”.

Thẩm Điềm hơi ngập ngừng, ngước mắt nhìn Trịnh Tú Vân.

“Mẹ, mấy trường này lấy điểm cao lắm đấy”.

Trịnh Tú Vân trừng mắt: “Nhưng mà với trình độ của con hiện tại thì vẫn đỗ tốt”.

“Nhưng mà mẹ ơi, nếu con muốn đi ra ngoài thăm thú thì sao?”

Trịnh Tú Vân: “Lê Thành lớn như thế này vẫn không đủ cho con thăm thú? Con có biết bao nhiêu người trên cả nước đều đổ về Lê Thành làm việc không? Nơi đây là nơi an cư lập nghiệp đó”.

Thẩm Điềm tiếp tục ăn mì, nhìn Trịnh Tú Vân.

Trịnh Tú Vân cũng nhìn lại cô.

Hai mẹ con mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Thẩm Xương Minh đang đứng thu tiền ở bên cạnh vỗ Trịnh Tú Vân mấy cái nhưng lại bị Trịnh Tú Vân đẩy ra. Thẩm Xương Minh thở dài một hơi, nhìn Thẩm Điềm nói:

“Điềm Điềm, ý của mẹ con là hi vọng con có thể học trường mà mình thích, học chuyên ngành mà con cảm thấy có tương lai, chứ không phải vì một vài nguyên nhân nào đó mà nó”.

Thẩm Điềm hút sợi mì, nghe bố nói vậy thì nói: “Lẽ nào con sẽ chọn trường và chuyên ngành mình không thích sao?”

Trịnh Tú Vân hừ lạnh nói: “Còn phải nói hả?”

“Không có đâu, nhưng mà, đại học của Lê Thành đúng là rất tốt”. Thẩm Điềm ậm ờ kết luận một câu. Trịnh Tú Vân quay đầu sang nhìn Thẩm Xương Minh.

Thẩm Xương Minh cũng trấn an vợ mình.

Con gái ít nhất sẽ không vì một nam sinh mà chạy đi học ở một thành phố khác.

Nghĩ đến cảnh con gái mình ở một thành phố khác vì một thằng con trai mà khóc lóc thảm thương mà họ còn không biết, không nhìn thấy thì vô cùng khó chịu.



Liên quan đến vấn đề nguyện vọng, Thẩm Điềm và Tào Lộ cũng đã nói chuyện với nhau.

Sau khi bố mẹ Tào Lộ ly hôn thì cô ấy theo mẹ. Mẹ cô ấy là một nhà thiết kế thời trang nên thường xuyên đi khắp năm châu bốn bể.

Nhưng nhà cô ấy lại ở Lê Thành.

Lúc đầu Tào Lộ định thi xa xa một chút, rời xa nơi đau buồn này, nhưng vì có Thẩm Điềm ở đây, cũng vì bố mẹ cô tốt nên nguyện vọng đầu tiên của cô ấy là một trường ở Lê Thành.

Thành tích của cô ấy trong kì học vừa qua tiến bộ vượt bâc, nên dường như có thể đỗ vào đại học Trung Nam.

Thẩm Điềm vừa ăn táo vừa gõ chữ: “Cậu quyết định ở lại hả? Không đi theo tớ đi ngao du thiên hạ hả?”

[Uống một ngụm cam lộ]: Cậu thì có thể đi đâu?

Thẩm Điềm: “…”

Bỏ đi, thiểu số theo đa số. Cô ấy là thiểu số mà.



Sau khi có kết quả thi.

Thẩm Điềm điền hai nguyện vọng, một là học viện Mỹ thuật, hai là đại học Lê Thành, đều là những trường top. Đại học Lê Thành đã đào tạo ra rất nhiều nhân tài, nhân vật sừng sỏ, mà những người ở học viện Mỹ thuật ra cũng không phải dạng vừa đâu.

Chỉ là hướng đào tạo nhân tài của hai trường là khác nhau.

Thẩm Điềm và Tào Lộ đi đến trường điền nguyện vọng thì không hề gặp Tần Mai và Chu Thận Chi. Cô nhìn chỗ ngồi của hai người họ. Trần Vận Lương nói họ đã điền trước một ngày rồi, bởi vì Chu Thận Chi muốn đưa mẹ cậu ấy đi Hải Thành mà Tần Mai đã sớm có kế hoạch đi thăm người thân ở nước ngoài, nên hai người họ sẽ không xuất hiện ở trường nữa.

Giọng điệu của Trần Vận Lương dường như cũng có chút buồn man mác.

Mà nguyện vọng của cậu ấy, thực sự là Đại học Hải Thành, đó cũng là một trường top đầu, cậu ấy chuẩn bị theo đuổi nữ thần của mình mà đến đó học.

Tào Lộ cắn ống hút, hỏi: “Trần Vận Lương, cậu có mệt không vậy? Theo đuổi một người biết trước là không có kết quả”.

Trần Vận Lương cười: “Trời đã giao nhiệm vụ to lớn, cần phải nỗ lực bằng tất cả ý chí và xương máu của mình”.

“Đợi tớ rơi vào tuyệt vọng, rồi từ trong tuyệt vọng tái sinh một lần nữa, từ đó không yêu ai nữa”.

Thẩm Điềm nghe vậy rồi cảm thán: “Giỏi thật đấy”.

Trần Vận Lương cười rồi nói tiếp: “Lừa các cậu thôi, ai mà không mệt chứ, mệt chết luôn ý. Đù mé, tớ tốt như thế này, tại sao cô ấy lại không thích tớ?”

Tào Lộ: “Hay là cậu giảm câu đi”.

Trần Vận Lương khựng lại một lúc, cậu ấy vỗ vỗ cái bụng của mình: “Tớ muốn dùng cái thân hình “vạm vỡ” này để chinh phục cô ấy. Nếu tớ như này mà cô ấy không thích, đợi tớ đẹp trai rồi thì cô ấy mới thích, thế lúc tớ già rồi có phải cô ấy sẽ không yêu tớ nữa không?”

“Thích một người, có thể lụy, có thể khổ nhưng không được thay đổi bản thân mình”.

Thẩm Điềm sững sờ một lúc rồi nói: “Tớ đồng ý với cậu”.

“Cậu đồng ý cái gì? Cậu cũng chưa thích ai bao giờ mà”. Trần Vận Lương xí một tiếng.

Thẩm Điềm mỉm cười.

Ai nói cô chưa từng thích ai.

Cô từng thích một người mà.

Điền nguyện vọng xong, ra khỏi trường, những ngày tháng tiếp theo là đợt giấy báo trúng tuyển và trải qua một kỳ nghỉ hè thật là thoải mái. Mà lần điền nguyện vọng này cũng là lần cuối cùng Thẩm Điềm gặp các bạn trong lớp.

Nhận được giấy báo nhập học của học viện Mỹ thuật Lê Thành là cuối tháng 8.

Thẩm Điềm lên QQ thì gặp Tần Mai đang online.

[Tần Mai Mai]: Điềm Điềm.

[Điềm Điềm chính là Điềm Điềm]: Tớ đây. Dạo này cậu sao rồi?

[Tần Mai Mai]: Tớ đến Bắc Kinh rồi.

[Điềm Điềm chính là Điềm Điềm]: Ừ.

Cô chầm lặng một lúc rồi gõ: “Cậu có gặp Chu Thận…”

Cô vẫn chưa gõ xong, Tần Mai liền gửi một tin nhắn đến.

[Tần Mai Mai]: Chu Thận Chi cũng đến Bắc Kinh rồi. Tớ gặp cậu ấy ở trường, cũng gặp Quan Châu Vân ở cổng trường luôn. Cô ấy đã nhập học xong ở Học viện vũ đạo rồi.

Ngón tay của Thẩm Điềm ngừng lại rồi một lúc sau, cô soạn tin.

[Điềm Điềm chính là Điềm Điềm]: Ừ, Tần Mai Mai, cậu cũng cố lên. Cậu phải tin vào bản thân mình, cậu cũng là công chúa xinh đẹp mà.

[Tần Mai Mai]: Điềm Điềm, cảm ơn cậu. Tớ xin lỗi cậu vì trước đây tớ đã ích kỷ, cậu là một người bạn tốt nhất của mình.

[Điềm Điềm chính là Điềm Điềm]: Cậu cũng là người bạn tốt của tớ.

Sau khi nói chuyện với Tần Mai xong.

Thẩm Điềm vào nhóm chat “căn cứ bí mật” xem lại tất cả tin nhắn trò chuyện của một năm qua. Từ lúc bắt đầu sôi nổi vui vẻ đến lúc trầm lắng, im lặng.

Cũng thấy bản thân khi nói chuyện với cậu, biểu đạt thật là ngu ngốc, ngớ ngẩn nhưng lại hi vọng cậu có thể nói nhiều hơn một chút.

Đáng tiếc cậu không phải là người lắm lời, mà cô cũng không phải là người mở đầu câu chuyện.

Cô mở danh sách thành viên nhóm ra.

Avatar của cậu vẫn như cũ, không thay đổi gì, vẫn là bức ảnh đó, con mèo đó, chiếc nhẫn đó.

Thực ra cô cũng đoán được chiếc nhẫn đó có ý nghĩa gì, nhưng đã lâu như vậy rồi, cô vẫn không dám hỏi.

Chỉ sợ nghe thấy đáp án khiến người ta phải tuyệt vọng mà thôi.

Cô nhấn vào phần cài đặt trong nhóm, lướt xuống dưới rồi ấn rời khỏi nhóm.

“Chu Thận Chi, tạm biệt”.

Thoát khỏi QQ, Thẩm Điềm cầm bức ảnh tốt nghiệp lên. Bức ảnh được chụp trước lúc thi, sau khi thi xong mọi người đều có kế hoạch nên thầy Triệu Tuyên Thành đã sắp xếp chụp trước.

Bức ảnh này,

Chu Thận Chi đứng ở phía bên tay trái của hàng cuối cùng, ngày hôm đó cậu đứng ở hòn non bộ hút thuốc, bị Giang Sơn gọi quay lại, cổ áo đồng phục hơi mở ra, trông có chút lười nhác, nhưng vì cậu ấy là người cao nhất nên cậu phải đứng đó.

Mà Thẩm Điềm đứng ở chỗ cuối cùng bên phải của hàng thứ nhất, là chỗ cách xa cậu nhất. Cô mặc đồng phục rất nghiêm chỉnh, tóc đuôi ngựa cũng được buộc cao gọn gàng.

Bức ảnh này cứ như vậy mà được chụp. Đây cũng là bức ảnh duy nhất cậu và cô chụp chung với nhau.

Thẩm Điềm lật mặt sau tấm ảnh ra, vẽ một trái tim lên tên của cậu.

Sau đó cô mở ngăn kéo ra, kẹp bức ảnh vào quyển sổ nhật ký rồi bỏ vào ngăn kéo, khóa ngăn kéo lại và giấu chìa khóa đi.

Chu Thận Chi.

Cảm ơn cậu đã bước vào thế giới của tớ.



Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt cái đã đến tháng 6 của 5 năm sau.

Nhà Thẩm Điềm đã mở cái siêu thị thứ hai ở Lê Thành. Mục đích ban đầu của Trịnh Tú Vân khi mở thêm chi nhánh là kiếm tiềm mua nhà của hồi môn cho con gái.

Mà siêu thị đầu tiên kia dùng để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày và trả tiền nhà hàng tháng cho ngôi nhà ở quê.

Chân của ông nội Thẩm Điềm không tiện, mà người già ở lủi thủi một mình thì không được yên tâm nên hai năm trước bố Thẩm Điềm đã đón ông lên. Ông cụ có một cuộc sống mới, quên béng luôn dì Trần ở dưới quê.

Mỗi người đều đánh cờ, uống trà, dắt chó đi dạo, tám chuyện, hóng chuyện với những người hàng xóm.

Sau đó, gần đây ông liền chú ý đến Thẩm Điềm vừa mới ra trường bước chân vào xã hội làm việc một năm, muốn tìm cho cháu cháu một người chồng tốt.

Thẩm Điềm bưng trà ra, đặt lên bàn cho ông, nói: “Ông ơi, con mới tốt nghiệp mà”.

Thẩm Nghiệp Lâm cầm đôi đũa, nói: “Lúc bà con gả cho ông thì mới có 22 tuổi thôi”.

“Thời đại khác nhau mà ông”. Thẩm Điềm ngồi xuống, đối diện với ông ăn cơm. Thẩm Nghiệp Lâm gắp thức ăn, ăn cơm do con trai làm, nói: “Cũng đúng, con 24 tuổi đến cơm còn không biết nấu, không có cửa so sánh với bà nội con”.

Thẩm Điềm cắn đũa: “Ông à!”

Thẩm Nghiệp Lâm lườm cô một cái: “Không lẽ ông nói sai hả? Không biết nấu cơm còn cứ ở đấy mà cãi”.

“Không nói với ông nữa” Thẩm Điềm cúi đầu ăn cơm.

Thẩm Nghiệp Lâm thở dài.

“Haizzz, ông nội cũng không nỡ để con vào bếp, vậy nên phải tìm cho con một người chồng biết nấu cơm mới được”.

Thẩm Điềm không nói lại được ông nên sau khi ăn cơm rửa bát xong thì cô chuồn luôn, chạy đến phòng mà cô và Tào Lộ cùng thuê. Tào Lộ đang ngồi trước máy tính xem giới thiệu vắn tắt của công ty.

Cô ấy cười nói: “Trời đất ơi, cậu vừa mới tốt nghiệp mà, ông cậu đã muốn gả cậu đi rồi, buồn qua đi”.

Thẩm Điềm ôm lấy Tào Lộ than vãn: “Đúng vậy”.

Tào Lộ quay đầu lại, cằm tì lên lưng ghế, cười cười nhìn cô.

“Thế phải làm thế nào? Nếu ông thật sự giới thiệu cho cậu, cậu có đi không?”

“Không đi!”.

Thẩm Điềm mạnh mẽ vứt gối ôm ra.

Tào Lộ cười haha: “Vậy cậu phải thật kiên trì đó”.

“Đương nhiên rồi”.



Ngày hôm sau.

Thẩm Điềm quẹt thẻ vào phòng làm việc.

Trợ lý liền cầm một chồng bản thảo đặt lên bàn của cô.

“Chị Thẩm, đây là những bản thảo mới nhất, đã được sửa lại theo ý của chị rồi ạ, chị xem xem”.

“Cứ để đấy đi”. Thẩm Điềm liếc mắt nhìn một cái, cô đặt túi xuống sau đó ngồi xuống. Cô trợ lý nhỏ cười híp mắt nói: “Chị ơi, chị có uống cà phê không ạ?”

Thẩm Điềm nhìn cô ấy một cái, chớp mắt.

“Có chứ”.

Cô trợ lý nhỏ tủm tỉm cười: “Em đi pha đây”.

Sau đó đi ra ngoài.

Bên ngoài cửa phòng, cô ấy gặp nhóm trưởng Tiêu Mộng- nhóm trưởng của một nhóm khác, cô ta khoanh tay nhìn trợ lý: “Cô cứ vâng vâng dạ dạ với cô ta làm gì? Cô ta cũng không phải dựa vào thực lực của mình mà vào đây”.

Trợ lý nghe vậy trong lòng liền khinh bỉ, bĩu môi nhưng ngoài mặt thì cười hihi.

“Chị Tiêu Mộng, dù gì đi nữa thì chị Thẩm Điềm cũng là học trò của thầy Thịnh Nguyên, lại tốt nghiệp lại giỏi ở Học viện Mỹ Thuật. Dù sao thì em cũng phải giữ thể diện cho thầy Thịnh Nguyên chứ”.

Tiêu Mộng trừng mắt, xí một tiếng rồi quay người đi.

Trợ lý cũng xí một cái, nhanh chóng đi pha cà phê.

Thẩm Điềm nhận lấy cà phê, bắt đầu làm việc, kiểm tra bản thảo, xem bản thảo bận tối mắt tối mũi cả ngày mới có thời gian xem điện thoại.

Mà ông cô gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, ngay cả wechat cũng gửi một đống tin nhắn.

Ông nội: Có đó không?

Ông nội: Có đó không?

Ông nội: Có đó không?

Ông nội: Có đó không?

Ông nội: Có đó không?

Thẩm Điềm thở dài, chống tay lên má, gửi cho ông một đoạn voice chat.

“Ông ơi, ông có chuyện gì thì nói luôn đi, không cần phải có đó không suốt như thế ạ”.

Ông nội: “À há, hiểu rồi. Thế ông nói thẳng nhé, hôm nay tan làm thì đi gặp một thằng nhóc nhé”.

Cô cười híp mắt: “Hôm nay con tăng ca”.

“À, ờ, ngày mai cũng được”.

Thẩm Điềm: “…”

Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Điềm đều lấy lý do tăng ca để từ chối đi xem mắt, nhưng đến thứ 7 thì hết cách rồi. Ăn cơm cùng ông xong, Thẩm Điềm đi đến siêu thị.

Thẩm Xương Minh nhìn cô thở phì phì đi vào thì cắt cho cô một miếng dưa hấu, xoa đầu cô.

“Sao thế con?”

Thẩm Điềm cắn miếng dưa, đứng bên quầy thu ngân nói: “Ông nội bắt con đi xem mắt”.

Thẩm Xương Minh giật mình rồi nói: “Con đừng để ý đến ông”.

Trịnh Tú Vân lau nước trên tủ lạnh, liếc cô một cái nói: “Nếu con không đồng ý, thì ông sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt suốt thôi. Không bằng gặp một lần cho xong”.

Thẩm Điềm vứt vỏ dưa vào thùng rác, nhìn Trịnh Tú Vân.

“Mẹ, mẹ không phải mẹ cũng muốn gả con đi chứ?”

Trịnh Tú Vân lườm cô một cái.

“Mẹ có nói vậy sao? Tiền nhà của con còn chưa kiếm đủ đã gả con đi rồi sao?”

“Không cần đâu me, con tự mua được mà”.

Trịnh Tú Vân lại trừng cô: “Con giỏi, con mẹ là giỏi nhất”.

Thẩm Điềm bĩu môi, chống cằm, hơi phiền não.

Trịnh Tú Vân nói: “Ông con cũng là lòng tốt, dường như không có việc gì làm, lại cả ngày nghe người ta chém gió về cháu của mình, người ta có lòng giới thiệu thì ông cũng đồng ý thôi”.

“Con cứ đi gặp người ta đi, qua loa thôi để cho ông yên tâm”.

Thẩm Điềm hơi do dự.

Nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Vâng, để con suy nghĩ”.

Thẩm Xương Minh cười: “Nếu khó quá thì để bố đi nói chuyện với ông”.

“Đừng, không cần đâu ạ”.

Kể từ khi Thẩm Nghiệp Lâm không làm bác sỹ xương khớp nữa thì có một khoảng thời gian rất chán đời. Hai năm nay, ông lại tìm được niềm vui cuộc sống, thi thoảng rảnh rỗi thì lại sẽ thở dài.

Bây giờ ông chú ý đến Thẩm Điềm, dường như lại có sức sống hơn.

Cô nói: “Vậy con cứ đi xem sao”.

“Ừ”.

Qua hai ngày sau, Thẩm Nghiệp Lâm gửi cho Thẩm Điềm một cái địa chỉ, nói đối phương sẽ đợi cô ở nhà hàng lúc 5 rưỡi chiều. Người ta tên là gì và các thông tin khác đều không có.

Thẩm Điềm thậm chí còn không dám tin. Cô chém gió với Tào Lộ một chút.

Tào Lộ đang công tác ở Hải Thành, nghe cô nói vậy liền phì cười: “Thế này cậu càng có thể tùy tiện hơn, sau kho đi thì giả vờ không tìm thấy người ta”.

Thẩm Điềm mỉm cười: “Đúng ha”.

Cúp điện thoại, bỏ vào trong túi, nhìn lại quần áo của bản thân, áo vét và váy công sở. Ok rồi, trông rất chuyên nghiệp.

Cô nói với trợ lý một tiếng rồi đi ra ngoài, đi theo địa chỉ mà ông gửi đến một quán cà phê.

Thẩm Điềm đẩy cửa bước vào.

Trong không gian âm nhạc du dương, cô đi vòng vào bên trong, từ xa xa đã thấy một người đàn ông ngồi ở đó. Anh ta mặc áo sơ mi đen, một tay đặt lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn.

Bước chân Thẩm Điềm hơi khựng lại.

Cô hình như nhìn thấy cậu.

Chu Thận Chi.

Cô nắm chặt quai túi xách, ngước mắt nhìn các chỗ khác trong quán cà phê.

Mà lúc này, những chỗ khác đều không có người, nếu có thì cũng là các cặp đôi hoặc nữ sinh đang tụ tập với nhau.

Chỉ có chỗ này là một người ngồi.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, mở tin nhắn trên wechat ra xem.

Ông lại gửi thêm một tin nhắn đến.

Mặc áo đen, bàn 12!

Thẩm Điềm vội vàng ngước mắt nhìn thấy số bên bàn của anh ta.

Cô lại ngẩn ngơ.

Lúc này, anh ngước mắt nhìn qua.

Thẩm Điềm vô thức xiết chặt quai túi, đi qua. Chu Thận Chi đổi tư thế, dựa vào phía sau ghế, nhìn cô. Thẩm Điềm kéo ghế ra, ngồi xuống.

5 năm không gặp.

Ngũ quan của cậu vẫn rõ ràng, mắt đào hoa hơi híp lại trông hơi lạnh lùng.

Giây phút đó, giống như có chiếc hộp thời gian đưa cậu đến trước mặt cô, khiến cho cô không biết phải làm sao.

Thẩm Điềm hơi mở miệng.

Một lúc sau, cô mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Thẩm Điềm”.

“Chu Thận Chi” giọng nói trong trẻo ngày nào đã trở nên hơi trầm khàn, trầm thấp lạnh lùng. Cậu đưa tay về phía cô.

Thẩm Điềm ngơ ngác nhìn bàn tay thon dài kia.

Cô ngậm ngùi rút lại câu nói.

Đã lâu không gặp.

Cũng rút lại câu nói.

Cậu còn nhớ tớ không? Chúng ta là bạn học lớp 12 đó. Tớ là Thẩm Điềm nè.

Những năm tháng ấy, cậu đã quên hết rồi, đã biến thành tro bụi hết rồi.