Chương 25

Chiếc SUV màu đen dừng lại.

Chu Thận Chi xuống xe, đóng cửa xe lại rồi đi về phía cổng biệt thự.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Cậu nghe máy: “Alo”

“Người anh em! Bên cậu tiến triển đến đâu rồi”. Trần Vận Lương mấy ngày nay chỉ quan tâm đến chuyện này.

Chu Thận Chi đẩy cửa đi vào, nói: “Tối nay hẹn cô ấy đi ăn cơm rồi bày tỏ tâm tư với cô ấy luôn”.

Trần Vận Lương: “Cậu nói với cô ấy là cậu muốn kết hôn với cô ấy sao?”

“Ừ”

Trần Vận Lương: “…”

“Không phải chứ, có phải mấy năm nay cậu bận rộn làm các hạng mục ế mốc ế meo, đột nhiên thấy người ta ưa nhìn, dịu dàng thì muốn kết hôn luôn hả?”

Bước chân của Chu Thận Chi hơi chậm lại, nhìn vào ánh đèn ở trong nhà rồi chuyển hướng đi ra ngoài vườn, lấy một điếu thuốc ra, cúi đầu châm lửa hút thuốc.

Cậu nói: “Cũng đúng”.

Cậu ngồi xuống ghế, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, khói bay mịt mờ.

Cậu bông đùa nói: “Đột nhiên thấy, kết hôn với Thẩm Điềm cũng rất ổn”.

Trần Vận Lương im lặng một lúc, nhớ lại những kí ức liên quan đến Thẩm Điềm. Thời học sinh, cô ấy hình như cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng thực sự là một sự tồn tại rất đáng yêu, rất thoải mái. Dung mạo dịu dàng, lúc cười lên thì đôi mắt sáng long lanh, giống như chứa cả dải ngân hà vậy. Khi bạn bè tụ tập với nhau, cô ấy cũng không chủ động nói chuyện. Khi bị trêu trọc thì thường lúng túng, không biết phải làm gì, mềm mại đáng yêu không có bất kì tính phản kháng nào. Nếu ở cùng cô ấy, cho dù không nói chuyện cũng sẽ không cảm thấy không tự nhiên.

Người con gái như vậy giống như một dòng suối nhỏ chảy không ngừng tưới mát linh hồn vậy.

Trần Vận Lương thở dài một hơi, nói: “Đột nhiên tớ hơi hiểu rồi”.

“Nhưng cô ấy nói thế nào?” Cái này mới quan trọng nhất này.

Chu Thận Chi cười nhẹ, ngậm điếu thuốc ngả người ra sau, chân dài bắt chéo lên nhau.

“À”

“Cô ấy nói để cô ấy suy nghĩ đã”.

Trần Vận Lương nghe vậy liền cười nói: “Xong rồi, suy nghĩ là không có khả năng lắm đâu! Cũng đúng, cậu vừa gặp lại người ta đã muốn kéo người ta đi kết hôn, người ta đồng ý mới lạ đó”.

Chu Thận Chi nhướng mày, cậu ngả người về phía trước, tay chống đầu gối, chậm rãi hút thuốc.

Nghe thấy tiếng mở cửa ở đằng sau, cậu nhanh chóng dập tắt điếu thuốc đi, cởi một cái cúc áo ra rồi đứng dậy. Dì giúp việc trong nhà thấy cậu về liền nhanh chóng đi thông báo cho bà Giang Lệ Viên.

Chu Thận Chi đi vào trong nhà.

Bà nội đã ngồi trên sofa khoanh tay nhìn cậu. Cậu đi qua, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn rồi nói: “Bà nội”.

Giang Lệ Viên ừ một tiếng, bà liếc dì bảo mẫu một cái, dì bảo mẫu liền đi lấy một quyển album lớn ra đặt lên bàn. Chu Thận Chi nhìn quyển album, chống cằm không nói gì.

Giang Lệ Viên hắng giọng, xoa xoa cổ nói: “Bà nội tìm cho con vài cô, con xem xem, đây đều là cháu gái của bạn thân bà đó, đều là tầng lớp tri thức hiểu biết”.

“A Chi à, con là cháu trai duy nhất của Chu gia, bà nội nằm mơ cũng muốn nhìn thấy con lấy vợ. Mấy ngày nay ngực bà lại hơi đau đau rồi. Úi chao! Đau ghê á”. Bà xoa xoa l*иg ngực.

Chu Thận Chi ngồi thẳng người lên, kéo lấy tay bà: “Bà ơi, bà đứng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này nữa”.

“Để cho tâm trạng được thoải mái”.

Giang Lệ Viên nói: “Haizzz, sao có thể không nghĩ được cơ chứ, bà vốn nghĩ phải sống đến 100 tuổi, nhìn chắt của bà ra đời, ai mà biết được…”

Chu Thận Chi nắm lấy bàn tay của bà: “Con không xem ảnh đâu”.

“Dạo này con rất thích cô gái mà mấy ngày trước xem mắt”.

Giang Lệ Viên ngước mắt lên, nói: “Ai? Cô gái nào?”

Mấy giây sau, bà mới nhận ra: “Cháu gái của ông già thối kia?!”

Chu Thận Chi gật đầu.

Giang Lệ Viên sững sờ, bà nhớ lại lúc đó gọi điện cho Chu Thận Chi nói: Chu Thận Chi, đi gặp một cô gái cho bà, xem xem cô gái đó có giỏi như lời lão già kia chém gió hay không. Con phải đi để cho cháu gái của ông ta biết, cháu trai của bà cũng giỏi không kém đâu! Con nhất định phải đi đấy, nếu không bà sẽ tuyệt thực!

Bà nói đầy giận dữ.

Nhưng không ngờ, cậu đi thật, lại còn thích người ta nữa chứ.

Giang Lệ Viên sững sờ một lúc rồi nói: “Vậy là con thích người ta thật à?”

Chu Thận Chi gật đầu.

Giang Lệ Viên hít một hơi thật sâu.

Ông già kia không lừa bà? Xuất sắc, ưu tú như vậy sao?

Bà nói: “Thế cũng được, nghe ông già kia nói, cô gái kia làm việc ở trong nhà xuất bản”.

Chu Thận Chi nhướng mày, cậu lại chưa hỏi vấn đề này nên chỉ có thể gật đầu.

Giang Lệ Viên nhìn biểu cảm lạnh nhạt của cháu trai thì hơi nghi ngờ, nói: “Vậy con phải tranh thủ đi, kết hôn luôn trong tháng này, bác sỹ nói tháng 3 bà phải tái khám lần nữa, mỗi lần tái khám đối với bà mà nói thì đều như lăng trì vậy! Bà sợ nó lại phát triển thêm ra ý”.

Chu Thận Chi thở dài.

“Bà ơi, tái khám là chuyện rất bình thường mà, bà không cần phải quá lo lắng như vậy”.

“Bà không quan tâm”.

“Con nhanh chóng cưới vợ đi, có người mình thích rồi thì càng phải đẩy nhanh tiến độ”.

Chu Thận Chi im lặng một lúc rồi vâng một tiếng.

Ngày hôm sau là thứ hai.

Thẩm Điềm nộp bản thảo lên rồi lại mở một cuộc họp. Tháng trước có một lô sách cho thiếu nhi bị phản ánh không tốt nên bây giờ phải thu lại toàn bộ, ba tháng tiếp theo phải tái bản lại lô sách đó.

Thời gian khá là gấp rút.

Tổng biên tập nhìn bọn họ rồi hỏi: “Ai nhận vụ này?”

Trợ lý nhỏ ngọ nguậy muốn giơ tay nhưng Thẩm Điềm bảo cô ấy đợi thêm một chút, quả nhiên bên phía Tiêu Mộng tỏ ý muốn nhận. Cô ta còn khıêυ khí©h nhìn Thẩm Điềm một cái.

Biểu cảm của Thẩm Điềm vẫn bình tĩnh, lạnh lùng.

Tổng biên tập gật đầu: “Được, vậy cô nhận vụ này nhé. Thẩm Điềm, cô đi liên hệ với biên tập bên tuần san thời đại đi, họ muốn sưu tầm tin tức của người nổi tiếng, cô dẫn đội của mình đi giúp họ”.

“Được”.

Họp xong, trợ lý nhỏ đi theo sau Thẩm Điềm, nói: “Chị Thẩm Điềm, tại sao không nhận vụ này chứ, không phải chị rành về mảng này hơn sao?”

Thẩm Điềm: “Bọn Tiêu Mộng cũng có rất nhiều kinh nghiệm, không được nói chị rành hơn kẻo người ta lại cười cho”.

Trợ lý nhỏ nghe vậy liền à một tiếng rồi gật đầu.

“Nhưng em thấy các bạn nhỏ sẽ thích phong cách của chị hơn”.

Thẩm Điềm gõ lên trán trợ lý một cái, nói: “Doanh số thị trường vẫn còn chưa có, tất cả nhìn vào doanh số rồi nói chuyện”.

“Ồ”

Cũng đúng.

Sau khi tan làm, Thẩm Điềm lái xe đi đón ông nội, đưa ông đến siêu thị ăn cơm.

Thẩm Xương Minh đỡ lấy xe lăn của ông, đặt bên bàn ăn, một nhà bốn người ngồi xuống ăn cơm.

Ăn cơm xong, ông nội đi ra đằng sau xem con vẹt của ông.

Thẩm Điềm nằm bò ra quầy thu ngân, nhìn Thẩm Xương Minh, nhìn Trịnh Tú Vân. Trịnh Tú Vân đưa bao thuốc lá cho người ta, sau đó gõ đầu Thẩm Điềm một cái: “Làm sao nữa?”

Thẩm Điềm do dự một lúc rồi nói: “Mẹ, mẹ có chấp nhận được con gái mẹ kết hôn lúc này không?”

Trịnh Tú Vân híp mắt lại, nhìn cô chằm chằm: “Ý gì đây?”

Thẩm Điềm chớp chớp mắt: “Chính là bây giờ kết hôn luôn ý”.

Thẩm Xương Minh đang sắp xếp lại tủ lạnh cũng nhìn qua, Trịnh Tú Vận lườm Thẩm Điềm một cái: “Con gặp được người mình thích rồi? Muốn cưới chồng?”

Thẩm Điềm trong 4 năm học đại học đương nhiên cũng có người theo đuổi nhưng cô không có yêu ai, vẫn luôn độc thân như vậy.

Lúc học cấp 3, Trịnh Tú Vân cảm thấy cô có người mình thích, có khả năng sẽ yêu sớm.

Lên đến đại học, bà mong quãng thời gian tươi đẹp nhất đời của Thẩm Điềm sẽ có một mối tình nhưng cô lại không có, độc thân mãi đến khi tốt nghiệp, điều này khiến Trịnh Tú Vân không khỏi không nghi ngờ.

Cô vẫn còn thích người kia, vì vậy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hôm nay, đột nhiên lại hỏi như vậy, Trịnh Tú Vân liền nghi ngờ, cảnh giác.

Thẩm Điềm à một tiếng rồi lắc đầu: “Không có ạ, con chỉ hỏi vậy thôi”.

Trịnh Tú Vân: “Vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, chẳng qua là nghe nói một vài bạn học đã kết hôn rồi nên con hỏi chút thôi”. Thẩm Điềm tìm một lý do.

Trịnh Tú Vân nhìn cô: “Cứ làm việc chăm chỉ đã”.

“Vâng”

“Làm việc chăm chỉ cái gì?”

Kẹt một tiếng.

Ông ngồi trên xe lăn đi tới: “Chỗ ông có một mối”.

Ông mở điện thoại ra: “Làm phóng viên đó, cũng ở cùng khu với chúng ta luôn, thằng nhóc là này được lắm”.

Ông đưa điện thoại ra trước mặt Thẩm Điềm.

Cả nhà Thẩm Điềm liền câm nín vài giây, Trịnh Tú Vân cầm điện thoại lên xem ảnh, người con trai trong ảnh tuấn tú, lại rất thư sinh. Trịnh Tú Vân vì ngại bố chồng nên cũng không tiện nhận xét. Bà nói: “Nhìn cũng được đấy, có thời gian thì gặp nhau làm quen đi”.

Thẩm Điềm trợn mắt, biểu cảm như đang nói: Mẹ, con lại phải “qua loa, đại khái” một lần nữa hả?

Trịnh Tú Vân nháy mắt với Thẩm Điềm ý bảo hôm nay con từ chối một người, ngày mai lại phải đi gặp một người, hay là con thuyết phục ông bảo ông đừng bận tậm về chuyện này nữa.

Thẩm Điềm lắc đầu.

Cô không làm được.

Nô tì không làm được.

Sắc mặt của Thẩm Xương Minh hơi tức giận. Thẩm Điềm thấy vậy liền vội vàng giật giật tay áo của ông, để ông đừng cáu.

Thẩm Xương Minh thở dài.

Ông hiểu rõ tâm hồn của bố mình bây giờ rất mong manh, yếu đuối, huống hồ ông thật sự không có việc gì làm, rất tẻ nhạt. Bỏ đi, chỉ là thương con gái của mình.

Ảnh và thông tin của người kia đều được gửi vào điện thoại của Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm thêm wechat của đối phương.

Về đến chỗ ở.

Tào Lộ lại đang đắp mặt nạ, Thẩm Điềm đổi giày xong liền đi đến sofa nằm vật xuống. Tào Lộ bỏ ipad xuống, nhìn cô một cái, nói: “Sao thế?”

Thẩm Điềm mở điện thoại ra, đặt lên bàn: “Ông nội lại giới thiệu cho tớ một người nữa”.

Tào Lộ cầm điện thoại lên xem ảnh, ngắm nghía từ trên xuống dưới: “Đù mé, ông vẫn chưa bỏ cuộc à, nhưng mà anh chàng này trông cũng được, nhìn đẹp trai lắm”.

Cô ấy bỏ điện thoại xuống, nhìn Thẩm Điềm: “Tình cảnh của cậu bây giờ rất là nguy nan luôn, trước có sói sau có hổ”.

Thẩm Điềm vớ lấy cái gối ôm, ôm vào lòng: “Cậu nói Chu Thận Chi là sói sao?”

“Lẽ nào không phải?” Tào Lộ ngồi dậy, dựa gần vào cô, nhìn Thẩm Điềm: “Chúng ta tiếp xúc với đại ca Chu Thận Chi khá ít, nhưng cậu ấy là học bá, là học sinh ngoan trong mắt thầy cô. Cậu ấy lén lút hút thuốc, hơn nữa nghe nói còn đánh nhau rất giỏi, người như vậy, cậu thấy có đơn giản không?”

Thẩm Điềm sững sờ nhìn Tào Lộ.

Tào Lộ nhún vai, vẻ mặt tỏ ra chuyện bình thường, nói: “Ra ngoài xã hội, tiếp xúc với nhiều người, tớ sẽ đi suy xét, suy xét đi suy xét lại sẽ nảy ra những suy nghĩ khác”.

Thẩm Điềm im lặng,.

Cô đã từng thấy cậu đánh nhau. Lúc đó cô nói đã báo cảnh sát, bọn Quan Quốc Chiêu bị dọa sợ mất mật, chỉ có mình cậu là bình tĩnh, dửng dưng, lại còn ép Quan Quốc Chiêu vào tường.

Cậu không hề sợ hãi một chút nào.

Cảnh tượng đã từ rất lâu được nhớ lại, Thẩm Điềm vẫn thấy cậu lúc ấy rất ngầu.

“Điềm Điềm của tớ, cậu đỏ mặt cái gì chứ?” Tào Lộ buông cánh tay cô ra rồi bóp mặt cô.

Thẩm Điềm định thần lại, lắc đầu, hơi chột dạ nói: “Không có, không có”.

Tào Lộ gác tay lên sofa, nói: “Thế cậu có đi gặp người kia không?”

Thẩm Điềm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ gặp xem sao”.



Nghề phóng viên cũng khá giống nghề của cô.

Đối phương tên là Triệu Tuấn Vị.

Địa điểm gặp mặt lần này vẫn là quán cà phê lần trước. Ộng nội đúng là có tình yêu tha thiết với quán cà phê này mà. Lần này Thẩm Điềm mặc một chiếc váy liền thân rất bình thường, đeo thêm cái túi vải, nếu vứt cô vào trong đám đông cũng không ai nhận ra luôn.

Cô cười tươi rồi ngồi xuống.

Triệu Tuấn Vị sau khi nhìn thấy cô thì hơi thất vọng, như này thì cũng quá bình thường đi.

Anh ta nghe nói cô là biên tập mỹ thuật, đáng lý ra phải rất thời trang, sành điệu mới phải chứ.

Sau khi ngồi xuống, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.

Thẩm Điềm nhìn cái là biết ngay, trong lòng cô cười thầm, cứ như vậy mà ngại ngùng ngồi đó.

Đúng lúc này, bên ngoài quán cà phê.

Người con trai mặc áo sơ mi đen, quần tây vừa đi nghe điện thoại, đi được vài bước, Chu Thận Chi dừng lại, nhìn vào trong quán cà phê.

Thấy Thẩm Điềm đang ngồi đối diện một người đàn ông, vị trí cách bàn số 12 lần trước rất gần.

Cậu nghe người ở đầu bên kia nói chuyện, ánh mắt rơi trên mặt Thẩm Điềm.

Cậu đút tay vào túi, rồi một lúc sau xoay người đi vào trong quán cà phê.

Mua một cốc cà phê sau đó đi ra, mở điện thoại lên, ấn vào avatar của Thẩm Điềm.



Lúc mà Thẩm Điềm đang chuẩn bị chuồn thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô mở ra xem thì nhìn thấy hai chứ Sz.

Cô giật mình, mở tin nhắn ra xem.

Sz: “Điềm Điềm, suy nghĩ thế nào rồi?”

Sz: “Tối nay cũng đi ăn cơm nhé?”

Không biết tại sao khi nhìn thấy hai tin nhắn này, Thẩm Điềm cảm thấy rất áp lực. Cô do dự một lúc rồi nhắn lại.

Thẩm Điềm: “Tối nay tớ không rảnh”.

Sz: “Ừ, thế lúc nào cậu rảnh thì nói với tớ nhé”.

Nhìn thấy tin nhắn này, Thẩm Điềm thở phào nhẹ nhõm, sau đó tạm biệt Triệu Tuấn Vị, trực tiếp xoay người đi luôn. Ra ngoài quán cà phê, Thẩm Điềm mới thực sự có một một suy nghĩ.

Cứ kết hôn cho xong!

Cô lái xe về đến nhà thấy Tào Lộ đang ăn mì tôm. Cô ấy thấy cô về liền lập tức hỏi: “Thế nào?”

Thẩm Điềm cũng đi lấy một gói mì tôm, ngồi bên bàn, mở gói mì ra, chống cằm nói: “Mệt quá đi, không muốn gặp ai nữa đâu”.

Tào Lộ hút sợi mì, mì cay đến nỗi miệng cô ấy đỏ bừng lên, lúng búng nói: “Thế cậu cứ cưới đại ca Chu Thận Chi là xong”.

Thẩm Điềm suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục xé gói gia vị.

Ngày hôm sau, gọi điện cho Thẩm Điềm mắng Triệu Tuấn Vị dám chê cháu gái ông không “fashion”.

Ông làu bàu nói: “Người gì không biết! Đúng là không có mắt”.

Thẩm Điềm ngáp một cái, đặt điện thoại lên bàn, rồi tiếp tục sửa bản thảo ở trên máy tính, nói: “Ông ơi, ông có thể đừng giới thiệu bạn trai cho cháu nữa được không?”

Thẩm Nghiệp Lâm thở dài: “Ông nội sẽ tìm cho con mối tốt hơn”.

Động tác di chuyển chuột của Thẩm Điềm dừng lại.

“Ơ kìa ông”.

Thẩm Nghiệp Lâm nhỏ giọng nói: “Thật muốn nhìn cháu gái ông mặc váy cưới”.

Thẩm Điềm: “…”

Vài phút sau, cô ngắt điện thoại.

Cô chống cằm, thở dài một tiếng. Thở dài một lúc rồi lại lấy lại tịnh thần, tiếp tục sửa bản thảo. Lúc sắp tan làm, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo có tin nhắn đến.

Thẩm Điềm mở điện thoại ra xem, là Chu Thận Chi.

Thẩm Điềm giật mình, cậu gửi một tin nhắn voice chat đến.

“Điềm Điềm, hôm nay có rảnh không?”

Cậu dừng lại vài giây rồi lại gửi một tin nhắn đến, giọng mang theo ý cười.

“Đừng tìm cớ từ chối nữa, nếu không tớ tìm đến công ty cậu để bắt cậu đó”.