Chương 24

Thẩm Điềm ho khan một tiếng, cười đáp: “Tớ nghe Tào Lộ thường xuyên gọi cậu như vậy”.

Cậu đưa quyển menu cho cô, nói: “Nhưng cậu không hề gọi tớ như vậy mà”.

Thẩm Điềm hơi ngạc nhiên, thì ra cậu vẫn còn nhớ một vài chuyện, một vài chi tiết, xem ra cô vẫn để lại ấn tượng trong lòng cậu.

“Cậu xem xem muốn ăn cái gì”. Ngón tay thon dài của cậu gõ nhẹ vào quyển menu.

Thẩm Điềm nhận lấy rồi lật ra xem.

Cô gọi một phần bít tết.

Chu Thận Chi còn gọi thêm cho cô một phần bánh ngọt nữa.

Sau khi gọi đồ ăn xong, nhân viên phục vụ cũng rời đi để chuẩn bị món ăn nên không gian có chút yên tĩnh, mà cảnh đêm bên ngoài cửa sổ lại đẹp mê hồn.

Đối diện bên kia chính là cậu, Thẩm Điềm lại không nhịn được muốn ngắm nhìn nhan sắc của cậu. Chu Thận Chi trả lời xong tin nhắn thì bỏ điện thoại xuống, ngước mắt nhìn cô.

Người con gái thay đổi cũng không nhiều, trừ ngũ quan sáng sủa, rõ ràng hơn, lông mày mỏng hơn thì vẫn dễ thương, dịu dàng như ngày nào.

Cậu nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn, hỏi: “Thẩm Điềm, cậu xem mắt từ khi nào vậy?”

Thẩm Điềm nghe vậy liền ngừng lại một chút, lắc đầu: “Không có, ngày hôm qua là lần đầu tiên”.

“Khéo thế, tớ cũng vậy, cũng là lần đầu tiên”. Ánh mắt Chu Thận Chi tràn ngập ý cười, cậu xoa xoa chiếc nhẫn ở ngón tay út, trông vô cùng lười nhác.

Thẩm Điềm dè dặt hỏi: “Sao cậu phải đi xem mắt vậy?”

Cậu cần sao?

Cậu chắc chắn không cần xem mắt.

Chu Thận Chi bỏ tay xuống, một tay gác lên bàn, nói: “Bà nội tớ sắp xếp đó. Lúc trước bà có làm một cuộc phẫu thuật, sau khi phẫu thuật thì bị ám ảnh, thường xuyên sợ bệnh tái phát nên vẫn hi vọng trước khi đi có thể tận mắt chứng kiến tớ lấy vợ”.

Thẩm Điềm à một tiếng.

Cậu ngước mắt, nhìn cô chằm chằm: “Cậu thì sao?”

Thẩm Điềm nhỏ giọng hỏi: “Sức khỏe của bà cậu đã tốt hơn chưa?”

“Bà khỏe lắm”. Cậu nhìn cô như vậy khiến cô muốn tránh ánh mắt của cậu, cô nói: “Cũng là do ông nội tớ sắp xếp đó, ông ở nhà không có việc gì làm liền muốn kiếm bạn trai cho tớ”.

Chu Thận Chi hơi nhướng mày: “Ồ, ra là vậy”.

Thức ăn đã được đem lên, hai người bắt đầu ăn cơm.

Lần đầu tiên Thẩm Điềm ăn cơm gần với cậu như vậy nên rất chú ý đến hình tượng.

Dính một chút sốt bên môi cô cũng cận thận mà lau nó đi.

Cậu ở phía đối diện, uống một ngụm cà phê, ánh mắt rơi trên mặt Thẩm Điềm, cậu nói: “Mấy năm qua, cậu sống thế nào?”

Thẩm Điềm nuốt miếng bít tết, ngước mắt lên nói: “Tốt lắm, cậu thì sao?”

Chu Thận Chi nuốt ngụm cà phê, nói: “Cũng tốt lắm”.

Thẩm Điềm nhìn đôi mắt đào hoa của cậu, hơi muốn hỏi là: Tần Mai và Quan Châu Vân thế nào? Sống có tốt không?

Nhưng cô hỏi như vậy dường như không hay lắm. Cô do dự một lúc, vẫn muốn hỏi rất nhiều điều. Chu Thận Chi lấy khăn giấy lau miệng, nhìn cô rồi nói: “Điềm Điềm”.

Lần đầu tiên cô nghe cậu gọi cô như vậy.

Trái tim bỗng chốc đập thình thịch. Cô hả một tiếng rồi nói: “Sao thế?”

Chu Thận Chi dựa vào ghế, cười hỏi: “Ông nội cậu còn sắp xếp cho cậu đi xem mắt không?”

Thẩm Điềm nắm chặt dao và nĩa, suy nghĩ một hồi nói: “Tớ không biết nữa, ông vẫn chưa từ bỏ đâu”.

Chu Thận Chi ừ một tiếng: “Bà nội tớ cũng vậy, cũng chưa từ bỏ”.

Mắt Thẩm Điềm lộ ra vẻ đồng bệnh tương lân, vét bồ thương kẻ ăn đong.

Cậu cười nhẹ, ngồi thẳng người, chống khuỷu tay lên bàn, ánh mắt đào hoa mang theo chút dịu dàng nhìn cô, nói: “Hay là, cậu kết hôn với tớ đi”.

Tim Thẩm Điềm đập cái thịch rồi đập nhanh như chó chạy ngoài đồng. Nhanh đến nỗi đầu cô bây giờ chỉ là một mảng trắng tinh.

Cô không dám nhìn thẳng vào cậu.

Chu Thận Chi thấy cô như vậy thì hơi nhướng mày, híp mắt nói: “Cậu có người trong lòng rồi à?”

Thẩm Điềm lập tức lắc đầu.

Chu Thận Chi thấy cô như vậy, ánh mắt sâu thẳm dần trở nên sắc bén.

Cậu nói: “Bà nội tớ đã lớn tuổi rồi, tớ sợ bà vẫn không chịu từ bỏ ý. Tớ đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng cuối cùng cảm thấy chiều theo ý bà là tốt nhất”.

Thẩm Điềm ngẩn ngơ, ngơ ngác như bò đội nón.

Cô thật sự không bao giờ ngờ tới, không bao giờ ngờ tới.

Lúc này, cô rất muốn bắt Tào Lộ lại để cắn cho cô một cái, để xem này là đang mơ hay là thật.

Chu Thận Chi thấy cô như vậy liền chống cằm, nhìn cô rồi nói: “Hơi đường đột một chút, hay là cậu cứ về nhà suy nghĩ thêm nhé”.

Thẩm Điềm: “Được”.

Thanh toán xong, Chu Thận Chi đưa Thẩm Điềm đi lấy xe.

Xe của Thẩm Điềm là con xe mà Trịnh Tú Vân mua cho, một con “bạch mã” màu trắng.

Chu Thận Chi giúp cô mở cửa xe, Thẩm Điềm mặt đỏ tía tai, ngồi vào trong xe, cô trầm tư vài giây rồi ló đầu ra hỏi: “Chu Thận Chi, cậu từng thích ai chưa?”

Người con trai chống tay lên cửa, cúi đầu, trong đêm tối đôi mắt đào hoa hơi híp lại, cậu nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Không có”.

Thẩm Điềm hơi sững sờ.

Chu Thận Chi hỏi lại: “Điềm Điềm có sao?”

Thẩm Điềm nuốt nước miếng, xoa xoa dây an toàn, cô nhỏ giọng ừ một tiếng.

Mắt Chu Thận Chi hơi híp lại, im lặng nhìn cô.

Thẩm Điềm lại nhỏ giọng nói: “Đều là chuyện đã qua rồi”.

Chu Thận Chi nghe vậy thì ồ một tiếng, sau đó đóng cửa xe cho cô rồi lùi về phía sau, đút tay vào túi quần, nói: “Lái xe cẩn thận nhé”.

Thẩm Điềm nhìn cậu, ừ một tiếng rồi khởi động xe.

Chiếc xe trắng được lái đi, cô liếc gương chiếu hậu một cái.

Sau khi Chu Thận Chi nhìn cô lái xe đi thì cậu xoay người đi về phía xe của mình.

Chiếc xe SUV màu đen đầy khí chất.

Thẩm Điềm thu lại tầm mắt, vỗ vỗ l*иg ngực lái xe ra đường lớn. Chiếc xe trở lại tiểu khu, cô cầm lấy túi xách đi lên tầng, đá giày ra đi vào cửa thì nhìn thấy Tào Lộ đang ngồi đắp mặt nạ trên sofa.

Thẩm Điềm chạy qua, trực tiếp ngồi đối diện Tào Lộ.

Tào Lộ gỡ mặt nạ ra, nhìn cô: “Sao thế?”

Mắt Thẩm Điềm sáng long lanh, cô đắn đo một lúc rồi nói: “Hôm nay đi tớ ăn cơm với Chu Thận Chi”.

Bẹp

Mặt nạ của Tào Lộ rơi xuống đất.

“Cái gì!?”

Thẩm Điềm nói tiếp: “Cậu ấy nói cậu ấy muốn kết hôn với tớ”.

Bẹp

Tào Lộ rơi xuống đất.

Thẩm Điềm vội vã đưa tay đỡ cô ấy, Tào Lộ định thần lại, lấy tay sờ trán Thẩm Điềm: “Có phải cậu sốt rồi không?”

“Lại còn sinh ra ảo giác này”.

Thẩm Điềm kéo tay cô ấy ra, nói: “Không phải ảo giác đâu, tất cả đều là sự thật”.

Tào Lộ khoanh chân ngồi lên sofa, biểu cảm rất nghiêm túc: “Cậu nói kỹ lại xem nào, nói chi tiết vào”.

Cô đem những chuyện xảy ra gần đây kể hết cho Tào Lộ nghe. Vẻ mặt Tào Lộ tràn đầy kinh ngạc: “Các cậu đi ăn cơm thì tớ tin, nhưng cậu ấy nói câu này, sao tớ lại không tin được nhỉ?”

Thẩm Điềm vần vò cái gối ôm, vò qua vò lại nói: “Bản thân tớ cũng không tin mà”.

Hai người im lặng đi, trong phòng không bật tivi nên lại càng im ắng hơn. Thẩm Điềm dựa lưng vào ghế, cảm giác giống như một giấc mơ vậy. Tào Lộ cúi người lau vết nước trên sàn đi. Sau khi lau khô, cô ấy cũng dựa lưng vào ghế ngẩn người. Chuyện này cũng quá là vô lý đi.

Một lúc lâu sau đó.

Tào Lộ nói: “Cậu nói xem, cậu ấy có phải bị tổn thương nên mới muốn kết hôn để quên đi nó”.

Thẩm Điềm nhìn Tào Lộ, nói: “Tối nay tớ hỏi rồi, cậu ấy nói chưa từng thích ai”.

Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm, cô ấy nhìn chằm chằm vào Thẩm Điềm rồi nhéo mặt cô, nhéo qua nhéo lại nói: “Thế là cậu ấy đã mọc mắt rồi, yêu Điềm Điềm nhà chúng ta rồi”.

Miệng Thẩm Điềm bị cô ấy nhéo đến mức chu ra, cô lúng búng nói: “Cậu thấy có khả năng không?”

Người như cậu ấy sẽ vừa gặp đã yêu, tình yêu sét đánh với một người nào đó sao?

Bên cạnh cậu có biết bao người con gái đẹp.

Tin cậu ấy vừa gặp đã yêu cô thì thà tin cậu bị tổn thương tình cảm, muốn tìm một người không yêu sống hết quãng đời còn lại còn hơn.

Tào Lộ buông cô ra, vớ lấy cái gối ôm: “Cũng không phải là không có khả năng đâu”.

“Cậu ấy chắn chắn rất là hiếu thảo, nếu không cũng sẽ không đi gặp người ngay cả danh thϊếp cũng không có như cậu”.

“Sau khi gặp cậu xong thì phát hiện ra cậu là bạn cùng lớp, lại còn vô cùng đáng yêu. Ý niệm này cứ thế mà lớn dần lên, càng nghĩ càng cảm thấy cậu hợp với cậu ấy”.

Tào Lộ cứ như vậy mà tự biên tự diễn.

Thẩm Điềm lườm cô ấy một cái, nói: “Tin cậu tớ làm chó”.

Tào Lộ cười há há.

Cô ấy khoác vai Thẩm Điềm hỏi: “Thế cậu nghĩ thế nào”.

Thẩm Điềm lắc đầu: “Không biết nữa”.

Cô tì cằm lên gối ôm.

Sầu não quá đi!!!