Chương 37

Thẩm Điềm lẩm bẩm nói: “Vẫn nên uống cái gì đó giải rượu thôi”.

Tay cô hơi động đậy một chút, Chu Thận Chi liền buông tay cô ra luôn. Anh tháo cà vạt ra, nói: “Điềm Điềm, em cứ đi ngủ đi, anh không sao thật mà”.

Lòng bàn tay và mu bàn tay của cô có hơi nóng lên.

Thẩm Điềm đưa tay lấy điện thoại ở trên bàn trà, nhìn anh một cái, nói: “Anh nằm xuống đi”.

Sau khi Chu Thận Chi tháo cà vạt ra thì có vẻ như thoải mái hơn một chút, bị cô liếc một cái thì nhướng mày.

Thẩm Điềm vừa tìm số điện thoại của Trịnh Tú Vân, vừa đi qua bên này, cầm cốc nước rồi đi rót một cốc nước ấm quay lại đặt lên bàn trà trước mặt anh.

Chỉ có vài giây, cà vạt của anh cũng rơi xuống đất.

Thẩm Điềm cúi người nhặt cà vạt lên, đi đến giá treo quần áo treo nó lên.

Điện thoại kết nối được rồi.

Trịnh Tú Vân ở đầu bên kia hỏi: “Có chuyện gì?”

Thẩm Điềm nghe thấy giọng của mẹ có hơi hung dữ thì sững người một lúc.

Cô nói: “Mẹ ơi, canh giải rượu thì nấu như thế nào?”

Trịnh Tú Vân ở đầu dây bên kia ngơ ngác: “Nó say rồi hả?”

Thẩm Điềm vâng một tiếng.

Trịnh Tú Vân: “Say rồi thì đi ngủ sớm đi thôi”.

Thẩm Điềm trợn mắt: “Ơ kìa mẹ!”

Trịnh Tú Vân chậc một tiếng, nói: “Mẹ cũng không biết. Để mẹ hỏi bố con xem. Cũng may tủ lạnh của bọn con mấy ngày trước cũng mua rất nhiều đồ, nếu không thì đêm hôm khuya khoắt như này, con vẫn phải đi xuống nhà mua nguyên liệu?”

Thẩm Điềm: “Cũng được mà mẹ. Con sẽ cố gắng hết sức”.

“Xì”. Trịnh Tú Vân ở bên kia khinh bỉ. Vài giây sau, bà ấy nói cho Thẩm Điềm biết nguyên liệu nấu canh. Bà còn nói đây vừa là canh giải rượu, vừa làm cho ấm bụng.

Dù sao thì rượu mà anh uống toàn là rượu mạnh.

Lúc này, cô đang đứng cạnh giá treo quần áo nghe bố mẹ nói nguyên liệu nấu canh. Cô đã thay quần áo từ lúc ở khách sạn nên bây giờ cô đang mặc váy trắng mà mấy ngày trước đi mua cùng Trịnh Tú Vân. Chiếc váy này là kiểu váy sơ mi liền thân, eo cần phải đeo thêm thắt lưng. Trong ánh sáng lờ mờ của phòng khách, cô đi dép lê đứng ở đó, mái tóc dài được buộc gọn gàng, giọng nói mềm mại như nhung, vô cùng nhỏ nhẹ, ngọt ngào.

Chu Thận Chi đỡ trán, đầu anh có chút choáng váng nhưng lại nghe vô cùng rõ giọng nói mềm mại của cô. Ngón tay thon dài của anh bấm bấm điện thoại thì nhìn thấy người con gái đang đứng ở giá treo quần áo đi vào bếp.

Anh tắt điện thoại, đứng dậy.

Ánh sáng trong nhà bếp vô cùng rõ ràng, Thẩm Điềm mở tủ lạnh ra, ngẩng đầu tìm nguyên liệu nấu canh.

Mặt mộc tròn tròn, chiếc cằm hơi nhọn, lông mi dày và dài chớp chớp mắt cái, cái cổ thon nhỏ, trắng nõn.

Chu Thận Chi đứng dựa vào cửa nhà bếp, xoa thái dương, ánh mắt nhìn theo cô.

Vốn định nói để anh làm cho, nhưng lại nhìn thấy cô cắn môi, nhón chân lấy một miếng đậu phụ.

Anh híp mắt, không nói gì.

Sau khi Thẩm Điềm lấy đồ xong thì đặt lên bàn bếp, cô kiểm tra cẩn thận rồi tay chân luống cuống chạy đi lấy dao và thớt, vừa nhìn là biết cô chưa vào bếp bao giờ.

Chu Thận Chi cau mày: “Điềm Điềm”.

“Hả?” Thẩm Điềm cầm dao quay đầu lại thì nhìn thấy người con trai khoanh tay, lười biếng dựa vào cửa. Cô chớp chớp mắt.

Chu Thận Chi nhìn cô vài giây.

“Nếu em mà bị đứt tay thì ngày mai anh bị đánh hội đồng đó”.

Thẩm Điềm nghe vậy cười, nói: “Không sao đâu, em cẩn thận chút là được”.

Chu Thận Chi buông cánh tay ra, đi vào trong, anh đứng bên cạnh cô, cầm lấy con dao trong tay cô, nói: “Để anh cắt cho, em nấu đi nhưng em phải nấu theo anh”.

Tay Thẩm Điềm trống không.

Cô nhìn anh cắt đậu phụ.

Sau khi đeo nhẫn cưới, bây giờ cả hai tay của anh đều đeo nhẫn, tay trái là nhẫn cưới, tay phải là nhẫn gia truyền nhà anh. Bàn tay anh vừa thon vừa dài, khớp xương rõ ràng đeo nhẫn vào trông vô cùng đẹp.

“Em lấy nồi số 1 ra đây”. Giọng anh trầm khàn, nói một tiếng.

Thẩm Điềm đáp lại một tiếng, lập tức chạy sang bên kia lấy cái nồi be bé. Bếp của họ là do Thẩm Xương Minh sắp xếp, trên xoong nồi, bát, chảo, ông đều đánh số vô cùng tiện lợi.

Thực ra là vì để chăm sóc người con gái chưa từng vào bếp bao giờ này.

Sau khi đặt nồi xuống, Chu Thận Chi bảo cô ngâm mộc nhĩ.

Thẩm Điềm cũng làm theo sự chỉ đạo của anh.

Một lúc sau, một nầu canh giải rượu đã được nấu xong rồi. Thẩm Điềm đeo bao tay vào, bưng nồi canh ra. Chu Thận Chi đang xoa xoa trán, ngồi trên sofa.

Anh lại đưa tay cởi bớt cúc ở cổ áo ra.

Thẩm Điềm đặt nồi canh xuống rồi múc một bát canh đặt trước mặt anh: “Anh mau uống đi”.

Chu Thận Chi mở mắt ra, ngả người về phía trước bưng bát canh lên, cầm lấy cái thìa, cúi đầu ăn canh.

Thẩm Điềm nhìn thấy anh ăn cũng yên tâm phần nào.

Cô ngồi trên thảm, nằm bò lên bàn trà nhìn anh.

Ngũ quan của anh vô cùng hài hòa, nhưng nét mặt vẫn như bình thường, lúc không cười không nói thì trông anh vô cùng lạnh lùng, xa cách.

Cô hơi ngẩn người một chút.

Chu Thận Chi cắn một miếng đậu phụ, ngước mắt lên nhìn thì thấy người con gái đang ngẩn ngơ, sau đó anh cúi đầu ăn tiếp, vài giây sau ngước mắt lên nhìn vẫn thấy cô đang ngẩn ngơ.

Tay cô chống cằm, không chớp mắt.

Chu Thận Chi bỏ thìa xuống, gọi: “Điềm Điềm”.

Thẩm Điềm lập tức định thần lại, hả một tiếng.

Khóe môi Chu Thận Chi hơi cong lên, gõ mũi cô một cái: “Em đi ngủ đi, không cần đợi anh đâu”.

Thẩm Điềm còn muốn nói gì nhưng lúc này cô lại ngáp một cái. Cô ngáp một cái, hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt: “Vậy thì anh ăn xong thì đi ngủ sớm đi nhé”.

Chu Thận Chi cười nói: “Ừ”.

Thẩm Điềm đứng dậy, đi vào phòng ngủ.

Cô đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy cái giường ngủ to 1m8. Trong phòng ngủ chính có rất nhiều đồ của cô, cũng có một vài món đồ là của anh. Thẩm Điềm nắm chặt tay nắm cửa.

Cô đi vào, cẩn thận đóng cửa lại. Trước khi đóng cửa, cô liếc người con trai đang ngồi trên sofa một cái, một tay anh bấm điện thoại, tay còn lại cầm thìa ăn canh.

Anh mặc áo sơ mi trắng trông rất đẹp trai.

Bởi vì nhà tắm của phòng ngủ chính vẫn chưa dùng được nên Thẩm Điềm cầm đồ ngủ chuồn ra ngoài nhưng lại không thấy anh ở phòng khách. Nồi và bát ở trên bàn trà cũng được dọn sạch sẽ. Cô sững người, đi về phía nhà tắm của phòng, đi qua phòng sách thì mới nhìn thấy anh đang đứng ở ban công, ngón tay kẹp điếu thuốc, gió thổi áo sơ mi của anh tốc lên.

Anh cúi đầu, miệng ngậm điếu thuốc, tay bấm điện thoại.

Trông có chút lười biếng.

Rèm cửa của phòng sách bị gió thổi bay bay, thỉnh thoảng che khuất anh nhưng rất nhanh lại bị thổi ra. Anh cúi đầu không biết đang nhìn về đâu. Cô sợ anh phát hiện ra, cộng thêm bây giờ cũng khá muộn rồi nên cô cẩn thận, rón rén đi vào phòng tắm.

Cả ngày hôm nay giống như một giấc mộng vậy.

Nhưng đến buổi tối, sự thật lại bị bóc trần ra.

Anh vì bà nội mới kết hôn.

Nếu không vì bà nội thì bây giờ anh vẫn độc thân hoặc là đang chờ một người con gái nào đó xuất hiện.

Thẩm Điềm mở vòi hoa sen, trong lòng cứ nghĩ như vậy mãi.

Dòng nước từ vòi hoa sen chảy xuống, bàn tay đeo nhẫn của cô cầm lấy bông tắm kì cọ thân thể.

10 phút sau, sau khi tắm rửa, đánh răng, sấy tóc xong thì cô mặc đồ ngủ đi ra ngoài. Cô liếc ra ban công một cái, anh vẫn đứng đó, tay kẹp điếu thuốc, người dựa vào lan can ngắm nhìn phong cảnh ở phía xa.

Thẩm Điềm nhìn bóng lưng của anh vài giây. Sau đó rón rén đi vào phòng ngủ chính.

Chiếc giường ngủ ở phòng ngủ chính là màu đỏ rực, Thẩm Điềm xoa xoa chân rồi trốn vào trong chăn. Điều hòa trong phòng đang bật, tiếng điều hòa chạy hơi vang lên.

Trong phòng bỗng chốc trở nên mát mẻ.

Ngày hôm nay, Thẩm Điềm đã rất mệt nên ngủ rất nhanh.

50 phút sau.

Chu Thận Chi dập điếu thuốc, khói thuốc bị gió đêm cuốn đi. Anh ra khỏi ban công, đi vào phòng ngủ chính. Anh nhẹ nhàng mở cửa, liếc chỗ lồi lên ở giữa giường.

Trong phòng phảng phất mùi thơm thoang thoảng, là hương thơm của dầu gội. Anh vuốt mũi một cái, đi vào, cẩn thận mở quần áo ra, lấy ra bộ quần áo ngủ kiểu thể thao sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Đẩy cửa nhà tắm ra, mùi thơm của con gái vẫn rất nồng nàn, là kiểu mùi hoa anh đào ngọt ngào. Bước chân anh chững lại, dừng lại vài giây, anh mới đi vào, đóng cửa nhà tắm lại.

Anh cửa áo sơ mi và quần dài ra.

Mở vòi hoa sen, nước từ vòi hoa sen chảy xuống, ánh mắt anh liếc thấy chiếc băng đô màu nâu bên cạnh bồn rửa mặt.

Anh híp híp mắt, cúi đầu, dòng nước theo đó mà chảy từ lưng xuống.

20 phút sau, anh mặc quần áo ngủ màu đen từ trong phòng tắm ra, sau đó đi về phía phòng ngủ chính. Phòng ngủ vẫn thoang thoảng mùi thơm, anh không hề đi về phía giường bên kia mà đi đến bên Thẩm Điềm. Anh cúi người kéo chăn che khuất mặt cô ra, người con gái trở mình nằm nghiêng, bờ lông mi dày dài run run.

Áo ngủ của cô rất kín cổng cao tường nên cô chảy mồ hôi.

Anh đưa tay, lau mồ hôi trên trán cô, sau đó nhìn cô vài giây rồi đứng thẳng chuẩn bị rời đi.

Nhưng hôm nay Thẩm Điềm rất mệt, chân cô hơi co co, cô nhíu mày, lật người lại, đá chân một cái, thế là chân cô lộ ra ngoài chăn. Chu Thận Chi vốn dĩ đã đi đến đuôi giường rồi nhưng anh lại quay đầu lại nhìn.

Chân Thẩm Điềm lộ ra ngoài rồi.

Cô lại đá chân một cái.

Chu Thận Chi nhìn vài giây rồi hiểu ra gì đó.

Anh ngồi xuống, nắm lấy bàn chân cô, lòng bàn tay ấm nóng xoa xoa mắt cá chân của cô.

Thẩm Điềm trằn trọc trở mình cũng dần dần ngoan ngoãn nằm im.

Chu Thận Chi thấy cô ngủ ngon hơn thì mới bỏ chân cô ra, đắp kín chăn cho cô.

Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.

Thẩm Điềm trở mình, mơ hồ cảm thấy anh đi vào rồi lại đi ra, nhưng cô thực sự quá mệt nên ngủ một mạch đến sáng.

Sáng hôm sau.

Bởi vì quên tắt báo thức nên sáng hôm sau Thẩm Điềm bị báo thức làm cho tỉnh giấc.

Vậy nên hôm nay cô dậy khá sớm.

Cô nhìn vị trí bên cạnh một cái, rất ngăn nắp, chỉnh tề. Cô ngẩn người nhưng cũng rất nhanh đoán ra.

Điện thoại rất nhiều tin nhắn.

Cô mở ra xem.

Tào Lộ: À há, cô dâu à, hôm qua thế nào?

Thẩm Điềm: ....

Tào Lộ: Đù. Vẫn chưa có gì à? Hôm qua đại ca Chu uống say quá à?

Thẩm Điềm: Không. Anh ấy vẫn ổn.

Tào Lộ: Ò, mình hiểu mà. Điềm Điềm à, không cần phải vội đâu, dù sao bản thân cậu cũng sợ mà.

Đương nhiên là sợ rồi. Cô là con gái, đến nụ hôn đầu vẫn còn chưa mất chứ đừng nói đến mấy cái khác. Nhưng đã chọn kết hôn với anh thì Thẩm Điềm vẫn phải chuẩn bị tốt về phương diện đó.

Tào Lộ: Đừng thất vọng quá. Từ từ nó sẽ đến.

Thẩm Điềm: Ừa.

Tào Lộ: Đúng rồi, hôm qua Quan Châu Vân thế mà lại đến tham dự. Cô ấy thực sự trở thành đại minh tinh rồi.

Thẩm Điềm: Đúng vậy. Dù sao thì cũng hợp với cô ấy mà.

Tào Lộ: Điềm Điềm, cậu không để bụng chứ?

Thẩm Điềm: Mình cũng không biết nữa. Cũng phải để bụng quá, chỉ hơi hơi thôi. Mình chỉ nghĩ, người con gái xuất sắc như vậy, anh ấy cũng không thích. Anh ấy thích kiểu con gái như thế nào ta?

Tào Lộ: Xời, thích kiểu giống cậu đó.

Thẩm Điềm mỉm cười.

Cô nói với Tào Lộ là phải dậy đánh răng rửa mặt rồi.

Tào Lộ hỏi: Nhà mới thế nào?

Thẩm Điềm trả lời: Đẹp với xịn lắm.

Nhà mới thực sự rất tốt.

Trong phòng ngủ chính toàn là đồ mà cô thích. Trong phòng sách cũng có hai cái bàn, một cái là của anh, cái còn lại là của cô. Bên trong còn có giá vẽ, tiện cho cô làm việc.

Cô ngáp một cái, đi đôi dép lê vào, vừa gửi voice chat cho Tào Lộ vừa đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Vừa mở cửa ra cô liền nhìn thấy Chu Thận Chi đang chuẩn bị đi vào.

Bước chân cô chững lại rồi cười nói: "Chào buổi sáng".

Chu Thận Chi cũng cười cười: "Chào buổi sáng".

Anh đi vào, đặt đồ ăn sáng lên bàn trà, ngước mắt hỏi: "Hôm qua em ngủ có ngon không?"

Thẩm Điềm mím môi cười, nói: "Em ngủ ngon lắm. Anh thì sao? Sáng dậy có đau đầu không?"

Anh nhướng mày, nói: "Không. Này phải cảm ơn em tối qua bắt anh uống canh giải rượu đó".

Thẩm Điềm à một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ai ép anh chứ. Là muốn tốt cho anh thôi".

"Em đi đánh răng rửa mặt". Nói xong co liền đi về phía phòng tắm. Bộ quần áo ngủ này của cô gồm áo và váy ngắn đến đầu gối, vậy nên đôi chân thon thả, trắng nõn cứ như vậy mà lộ ra.

Chu Thận Chi rót một cốc nước, vô tình nhìn thấy và rất nhanh cũng rời tầm mắt đi.

...

Vào đến nhà tắm.

Bồn rửa mặt được sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ, khô ráo.

Đồ dùng của anh cũng được bày rất ngăn nắp. Lúc cô lấy bàn chải đánh răng thì phát hiện bàn chải của mình cùng một cặp với bàn chải của anh. Cô đỏ mặt, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy.

Vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy anh.

Cảm giác này, thật là vui biết bao.

Lúc cô đang đánh răng, điện thoại ở trên bồn rửa mặt vang lên, có tin nhắn gửi đến.

Zy: Thẩm Điềm, hôm nay cậu có rảnh không? Tớ muốn gặp cậu một chút.

Thầm Điềm nhắn lại.

Thẩm Điềm: Hôm nay không chắc tớ có thời gian không?

Zy: Không sao. Tớ đợi cậu.

Zy: Ngoài ra, chúc mừng cậu.

Thẩm Điềm ngơ ngác rồi nhắn lại: Cảm ơn cậu.

Sau đó cô tiếp tục rửa mặt. Lớp makeup hôm qua của cô quá là đậm nên hôm nay cô lười tẩy trang, để mặt mộc, chỉ kẻ lông mày sương sương thôi. Sau đó cô ra khỏi phòng tắm. Lúc này, Chu Thận Chi đã thay quần áo thành áo sơ mi đen, quần đen, anh đang cúi đầu chơi game. Bữa sáng anh cũng dọn hết ra rồi, bên cạnh còn đặt một bình sữa Yến Đường.

Cô hơi sững người rồi xoay người đi vào phòng ngủ chính thay quần áo.

Một lúc sau, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc chiếc váy hai dây kẻ caro, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo khoác mỏng từ phòng ngủ chính đi ra.

Chu Thận Chi ngước mắt nhìn cô một cái, cười nói: "Buổi trưa về nhà ăn cơm nhé. Bà nội nói mọi người quân quầy cùng nhau ăn bữa cơm".

Thẩm Điềm vuốt váy ngồi xuống thảm, gật đầu: "Vâng".

Chu Thận Chi đưa tay ra, cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho cô.

Thẩm Điềm ngước mắt nhìn anh.

Chu Thận Chi nhướng mày, khoé môi cong cong: "Anh nhớ em thích uống sữa này".

Tim Thẩm Điềm đập thình thịch.

Cô cầm lấy hộp sữa, cúi đầu nói: "Đúng vậy".

Thực ra, rất nhiều năm rồi cô không còn uống sữa này nữa.

Từ giây phút gấp lại cuốn nhật ký đó, cô đã không còn uống nữa rồi.

Thích uống loại sữa này vì anh thích uống.

Cũng không hẳn là thích uống, chỉ là thích những thứ anh thích.

Cô uống mấy ngụm liền. Bữa sáng trên bàn là bánh cuốn, một món cô rất thích ăn. Cô cầm đũa lên, giả vời hỏi vu vơ: "Hình như hồi trước anh cũng rất thích uống loại sữa Yến Đường này?"

Chu Thận Chi đang trả lời email, nghe vậy thì gật đầu, giọng nói cười mang theo cả ý cười: "Hình như là vậy, từ hồi lớp 11 anh đã bắt đầu thích uống loại sữa này rồi".

Thẩm Điềm nhỏ giọng hỏi: "Sau này thì sao?"

Chu Thận Chi ngước mắt lên nhìn người con gái đang cúi đầu ăn sáng.

"Sau này đến Bắc Kinh thì không tìm thấy loại sữa này nữa. Ở Bắc Kinh không sản xuất".

Thẩm Điềm ồ một tiếng.

Vài phút sau, Thẩm Điềm ăn sáng xong thì dọn dẹp một chút sau đó ra ngoài cùng anh.

Cô ngồi vào ghế phó lái.

Anh ngồi vào ghế lái.

Chiếc G63 màu đen trông rất là chói mắt.

Từ Lam Nguyệt đến khu biệt thự cũng không xa lắm, chỉ khoảng 15 phút lái xe.

Bà nội thấy Thẩm Điềm xuống xe thì vội vàng bước lên nắm tay cô, Thẩm Điềm cũng lập tức khoác lấy tay bà nội.

Giang Lệ Viên mặt cười rạng rỡ, bà vô cùng vui vẻ cầm lấy tay Thẩm Điềm, vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Điềm Điềm, hôm nay bà nội đích thân xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho con. Nghe nói con thích ăn tiểu long nao nên sáng sớm bà bắt đầu làm rồi. Con xem xem, tiểu long bao bà làm ngon hay mẹ con làm ngon".

Thẩm Điềm kinh ngạc, nói: "Bà ơi, không cần đâu ạ. Con ăn gì cũng được".

Giang Lệ Viên nhéo nhéo mặt cô: "Bà thích làm cho con ăn mà".

Thẩm Điềm đỏ mặt.

Cô liếc Chu Thận Chi một cái.

Chu Thận Chi mỉm cười, nhàn nhã đi theo phía sau.

Có một số người họ hàng của anh vẫn chưa về nhà, mấy người em họ của anh thấy Thẩm Điềm liền chạy đến khoác tay cô. Giang Lệ Viên nói: "Đi nhanh, đi nhanh. Hôm nay cục cưng Điềm Điềm là của bà".

Mấy cô gái cười phá lên.

"Bà ơi, cháu chính là muốn cướp cháu dâu của bà đó".

Một tiếng cháu dâu làm cho Thẩm Điềm mặt đỏ đến tận mang tai.

Hai người tiếp theo, Thẩm Điềm đều ở biệt thự chơi với Giang Lệ Viên và Vu Mi. Ngày thứ ba con nói muốn về nhà. Thế là bà nội chuẩn bị cho cô bao nhiêu đồ.

Lúc họ về Lam Nguyệ thì cốp xe đằng sau toàn là đồ gửi cho Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh.

Về đến Lam Nguyệt.

Chu Thận Chi nhận được một cuộc điện thoại, là trợ lý của giáo sư Vệ Ninh gọi đến.

Anh xoa xoa đầu Thẩm Điềm, nói: "Anh phải ra ngoài một lát. Em ở nhà xem phim hay làm gì thì làm nhé".

Thẩm Điềm gật đầu: "Anh về sớm nhé".

Chu Thận Chi chuẩn bị đi giày, nghe vậy thì cười nhìn cô một cái rồi ừ một tiếng. Sau đó anh đi ra ngoài, Thẩm Điềm cũng vì câu nói đó của mình mà đỏ mặt một lúc.

Cô đi đến sofa, chuẩn bị video call với Tào Lộ thì chuông điện thoại vang lên.

Zy: Thẩm Điềm, hôm nay cậu có rảnh không?

Thẩm Điềm ôm lấy gối ôm, im lặng một lúc.

Thật là, không biết cô ấy tìm cô để làm gì?

Cô do dự một lúc rồi nói: Cậu muốn nói gì với tớ à?

Zy: Tớ muốn gặp cậu thôi.

Cô lại im lặng một lúc rồi gửi một cái địa chỉ cho cô ấy.

Thẩm Điềm: Đến đây gặp nhau nhé.

Thẩm Điềm buông gối ôm ra, đi vào nhà tắm sửa soạn một chút. Lúc đầu cô muốn trang điểm một chút nhưng nhìn cô gái má đỏ hây hây trong gương thì lại thôi không trang điểm nữa, chỉ tô chút son thôi. Đối mặt với những cô gái như Quan Châu Vân thì có xinh đẹp đến mấy cũng không bằng cô ấy được. Chi bằng cứ đơn giản một chút là được.

Cô xách túi rồi đi ra ngoài.

Vào nhà xe mới phát hiện ra cô vẫn chưa lái xe đến.

Trong nhà xe chỉ có một chiếc xe sính lễ. Chìa khoá cô vẫn cầm ở đây.

Thẩm Điềm do dự một lúc rồi lên xe.

Chỉ có thể lái chiếc này đi thôi.

May mà cũng không khó lắm.

Cô lái xe thẳng đến quán cà phê đối diện với công viên Sáng Ý. Trên xe cô đã nhìn thấy Quan Châu Vân ngồi cạnh cửa sổ rồi. Cô chậm rãi đỗ xe ở bãi đỗ xe ngoài trời.

Sau đó cô cởi tóc ra rồi xuống xe, đi về phía quán cà phê.

Quan Châu Vân liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Điềm, cũng nhìn thấy chiếc xe mà cô lái. Là xe mới vẫn chưa có biển số.

Quan Châu Vân đương nhiên biết.

Đó là sính lễ Chu Thận Chi chọn cho Thẩm Điềm.

Cô ấy nghịch chiếc thìa trong cốc cà phê.

Thẩm Điềm đi đến, ngồi trước mặt cô ấy.

Hôm nay Quan Châu Vân mặc kiểu váy lộ vai màu đỏ, trông vừa trang nhã vừa xinh đẹp. Thẩm Điềm lại mặc váy dài màu trắng, vừa thoải mái vừa đơn giản.

Quan Châu Vân chống cằm nhìn cô.

"Cậu uống gì?"

Thẩm Điềm gọi một ly latte.

Sau đó cô ngả người dựa vào ghế, ngón tay nghịch nghịch túi xách.

"Cậu tìm tớ có chuyện gì không?"

Quan Châu Vân nhìn cô chằm chằm, nói: "Hồi lớp 12, sao tớ lại không nhìn ra nhỉ?"

Cô hỏi: "Không nhìn ra cái gì?"

Quan Châu Vân buông tay, miết lấy cái cốc.

"Không nhìn ra cậu ấy sẽ chọn cậu".

Thẩm Điềm: "Cậu rất ngạc nhiên?"

Quan Châu Vân gật đầu, rũ mắt nhìn ly cà phê.

"Tớ thực sự rất ngạc nhiên, cũng rất không cam tâm".

Cà phê được mang lên, cô cầm sữa đổ vào rồi lấy thìa khuấy: "Nhưng gạo đã nấu thành cơm rồi".

Quan Châu Vân nhìn Thẩm Điềm.

Cô vẫn xinh đẹp như vậy, đôi mắt to tròn, xinh đẹp làm cho người ta xao xuyến.

Trong đầu Thẩm Điềm đột nhiên nhớ lại những chuyện cô ấy làm hồi lớp 12. Cô chống cằm, khuấy cà phê, không quan tâm ánh mắt của Quan Châu Vân.

Quan Châu Vân nắm chặt cốc cà phê, nói: "Thường xuyên liên lạc nhé".

Thẩm Điềm nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn: "Tại sao phải thường xuyên liên lạc?"

Quan Châu Vân cười nói: "Tớ muốn làm bạn với cậu".

"Tớ sắp xuất ngoại ra nước ngoài rồi. Đi khoảng 2 3 năm" . Quan Châu Vân đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Điềm đang để ở trên bàn, nói: "Tớ chúc cậu và cậu ấy hạnh phúc".

Thẩm Điềm chớp chớp mắt. Cô không hiểu ý của Quan Châu Vân.

Lúc này.

Một chiếc Mercedes- Benz đỗ ở ven đường, Trần Vận Lương mở cửa xuống xe rồi chào tạm biệt Chu Thận Chi. Chu Thận Chi nhướng mày, chống cằm cười nói: "Lăn đi".

Vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy hai người con gái đang ngồi trong quán cà phê.

Anh vừa nhìn là nhận ra Thẩm Điềm mặc váy trắng, sau đó ánh mắt nhìn người con gái còn lại một lúc lâu mới nhận ra Quan Châu Vân mặc váy đỏ. Anh nheo mắt lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Trần Vận Lương nhìn theo tầm mắt của anh cũng nhìn thấy liền chửi thề

"Cô ta là gì vậy, muốn bắt nạt Thẩm Điềm à?"

Chu Thận Chi châm một điếu thuốc, ngón tay gõ gõ nhẹ vào vô lăng, nói: "Cậu vào trước đi, tớ đi đón giáo sư Vệ Ninh đã".

Trần Vận Lương: "Cậu không vào kéo vợ cậu đi hả?"

Chu Thận Chi ngậm điếu thuốc: "Cô ấy có thể xử lý". Nói xong anh liền khởi động rồi lái xe đi.

Trần Vận Lương cũng có việc phải làm, cậu ấy liếc quán cà phê một cái rồi xoay người đi vào quán cà phê bên cạnh. Cậu ấy đi vào không lâu thì Thẩm Điềm cũng ra khỏi quán cà phê đó.

Thẩm Điềm vốn muốn xem cô ấy định nói gì, tránh cho sau này cô ấy nhắn tin nhiều. Ai biết lời nói cuối cùng của cô ấy lại là như vậy.

Cô khởi động xe, lái xe về Lam Nguyệt.

Bữa tối, Chu Thận Chi vẫn chưa về. Thẩm Điềm gọi đồ ăn ngoài rồi sửa soạn những món đồ hồi môn cần dùng đến. Sau đó cô ngồi trên sofa, ôm lấy cái gối ôm, tay cầm điều khiển ti vi.

Khoảng 8 rưỡi tối.

Cánh cửa vang lên.

Thẩm Điềm ngước mắt nhìn qua thấy Chu Thận Chi đi vào.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Điềm nắm chặt điều khiển ti vi. Chu Thận Chi cười, đi về phía sofa, ngồi xuống bên Thẩm Điềm.

"Ăn cơm chưa?"

Thẩm Điềm gật đầu.

"Anh ăn chưa?"

"Anh ăn rồi".

Về nhà Thẩm Điềm đã thay quần áo ở nhà, là kiểu rộng rãi thoải mái. Màu xanh nhạt càng tôn lên làn dan trắng bóc của cô.

Chu Thận Chi chống cằm, trong ánh sáng lờ mờ nhìn cô.

Tim cô cứ đập thình thịch.

Anh làm gì vậy.

Cô liếc anh một cái.

Chu Thận Chi bắt được ánh mắt của cô, mắt đào hoa hơi cong cong lên.

"Điềm Điềm, có thể cho anh xem điện thoại của em không?"

Thẩm Điềm hả một tiếng, vốn chỉ định liếc trộm anh nhưng lại bị anh bắt được nên tránh không kịp, cô hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Anh xem thôi, chỉ vài giây thôi".

Thẩm Điềm căng thăng, anh muốn xem cái gì?

Nhiều năm như vậy, cô đã đổi rất nhiều điện thoại. Những thứ liên quan đến anh hình như đều ở chiếc điện thoại năm đó, cái này chẳng có cái gì nhưng lịch sử trò chuyện vẫn có. Lịch sử trò chuyện của cô với Tào Lộ và Tần Mai đều có.

Cô do dự một lúc rồi nói: "Không cho".

Câu không cho này của cô làm cho Chu Thận Chi cười lên.

Anh cười nhẹ một tiếng: "Không cho cũng được. Em xoá Tần Mai và Quan Châu Vân đi".

Thẩm Điềm nhìn anh chằm chằm.

Anh dựa người vào ghế, đôi mắt đào hoa sâu thẳm, anh nhìn cô không rời mắt.

"Họ làm phiền cuộc sống của chúng ta quá".

"Điềm Điềm".