Chương 38

Thẩm Điềm sững sờ.

Cô chống tay trên sofa, tìm một vị trí chắc chắn để dựa vào, lẩm bẩm nói: "Em tưởng..."

Giọng cô rất nhỏ.

Chu Thận Chi chống cằm: "Sao?"

Thẩm Điềm do dự vài giây.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi, cổ áo cũng không rộng lắm nhưng yết hầu dưới ánh sáng mờ mờ lại rất rõ ràng.

Thẩm Điềm nói: "Em muốn hỏi anh một câu".

"Em hỏi đi".

Thẩm Điềm đứng thẳng người lên, ngước mắt nhìn vào mắt của anh: “Thực ra hồi lớp 12, bọn em đều tưởng anh sẽ đồng ý làm bạn trai Quan Châu Vân, dù sao thì cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất đặc biệt…”

Anh nhướng mày.

Cười một tiếng.

Anh xoa xoa khóe môi: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Điềm ôm lấy cái gối ôm, cầm lấy cái khóa của nó nghịch nghịch: “Sau đó thì không biết đã xảy ra chuyện gì”.

Anh bỏ tay đang xoa khóe miệng xuống, thuận thế khoác tay ra sau ghế, rũ mắt, hỏi: “Hồi lớp 12 là anh khiến mọi người hiểu lầm sao?”

Thẩm Điềm cằm chống vào gối ôm, gật đầu liên tục.

Khóe môi Chu Thận Chi hơi cong lên, nói: “Lúc đấy học còn không xong, lúc đâu ra thời gian để nghĩ đến mấy cái này”.

“Sự theo đuổi của Quan Châu Vân chỉ làm xáo trộn cuộc sống của anh mà thôi. Anh cho phép cô ấy thỉnh thoảng đến tìm chỉ là không muốn cô ấy làm phức tạp mọi chuyện lên thôi, ít nhất là đến lúc thi đại học”.

“Anh thấy con người sẽ trưởng thành lên, lên đến đại học, gặp gỡ nhiều người hơn. Đến lúc đó có khi cô ấy sẽ cảm thấy người con trai như anh cũng chỉ có thế mà thôi, sau đó có thể từ bỏ rồi”.

“Nhưng anh không ngờ, cô ấy lại kiên trì đến như vậy, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến việc học của anh”.

Anh nhìn vào mắt cô.

“Còn về phương diện tình cảm, anh chưa từng nghĩ đến”.

Thẩm Điềm sửng sốt.

Trong đầu lóe lên câu nói.

Người con trai như anh?

Cũng chỉ có thế mà thôi???

Trời ơi cứu tui!

Cô cố gắng bình tĩnh lại mới có thể nhịn không phản bác lại anh.

Thẩm Điềm nói: “Thì ra là như vậy”.

Anh vẫn luôn không nghĩ đến chuyện tình yêu nên anh mới không yêu ai, đúng không?

Nói thẳng ra thì anh vẫn chưa gặp được người con gái khiến anh rung động.

“Em hiểu rồi”. Cô nói.

Chu Thận Chi nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng.

“Vậy xóa họ đi nhé”.

Thẩm Điềm ngập ngừng cầm điện thoại lên, mở wechat ra, lướt tìm danh sách bạn bè, nói: “Vâng”.

Chu Thận Chi chống cằm nhìn cô mở wechat của Tần Mai và Zy ra.

Anh hơi nheo mắt lại.

Anh cũng cầm điện thoại của mình lên, mở trang cá nhân của mình ra, không biết làm cái gì, vài giây sau liền buông điện thoại xuống. Thẩm Điềm cũng bỏ điện thoại xuống, dựa vào ghế, nhìn anh một cái.

“Anh có muốn đi tắm không?”

Chu Thận Chi gật đầu.

“Có chứ”.

Anh liếc tivi một cái, Thẩm Điềm đang xem chương trình tạp kỹ gì đó. Anh hỏi: “Em có ăn trái cây không?”

Thẩm Điềm thấy anh đứng dậy, nói: “Em không ăn đâu, anh mau đi tắm đi”.

Anh mỉm cười: “Ừ”.

Sau đó anh đi về phía nhà tắm, Thẩm Điềm cho nhỏ tiếng tivi đi rồi chống cằm trả lời tin nhắn.

Tào Lộ: “Cục cưng ơi, đang ở đâu vậy? Ngày mai là hồi môn rồi nhỉ.

Thẩm Điềm: Mình đang ở Lam Nguyệt.

Tào Lộ: Ồ quao, thế giới hai người nha. Đại ca Chu đang làm gì vậy?

Thẩm Điềm: Anh ấy đi tắm rồi.

Tào Lộ: Sao cứ cảm thấy xấu hổ thế nhỉ!

Vốn dĩ không cảm thấy gì, tự nhiên Tào Lộ nói vậy Thẩm Điềm liền cảm thấy ngại ngại. Cô xoa xoa đôi tai đang đỏ bừng lên, cô trông cũng có chút lười biếng, mái tóc bồng bềnh xõa trên vai, ngồi một mình ở một góc sofa. Chu Thận Cho vừa đi, chân của cô liền khoanh lại trên sofa, chiếc chăn mỏng đắp hờ hững trên người.

Nhàn nhã dựa vào ghế nghịch điện thoại.

Chu Thận Chi từ trong phòng ngủ chính đi ra, liếc mắt nhìn tư thế ngồi của cô.

Anh nhướng mày.

Thẩm Điềm nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên nhìn.

Trong ánh sáng mờ mờ, bốn mắt nhìn nhau.

Tim Thẩm Điềm hẫng đi một nhịp.

Sau đó giả vờ bình tĩnh cười với anh.

Anh cười nhẹ, nói: “Điềm Điềm, đợi anh tắm xong thì chúng ta cùng nhau xem phim nhé”.

Thẩm Điền hơi sững người nhưng cũng lập tức nói: “Được thôi”.

Anh xoay người đi vào nhà tắm, bàn tay thon dài đóng cửa lại. Tim Thẩm Điềm cứ đập thình thịch, cô cúi đầu vô thức lướt điện thoại, kết quả là không cẩn thận lướt đến avatar của anh.

Zsz.

Anh đổi tên rồi hả!

Đổi lúc nào vậy?

Lúc này, Tào Lộ cũng gửi tin nhắn đến.

Tào Lộ: Đù má, có phải đại ca Chu đổi tên wechat không?

Thẩm Điềm: Ừ.

Tào Lộ: Tên của cậu ấy chính là một kí hiệu đó!

Tào Lộ: Cậu ấy đột nhiên đổi tên, chắn chắn phải có một nguyên nhân nào đấy.

Tào Lộ: Điềm Điềm, cậu mau đi điều tra đi.

Thẩm Điềm: …

Điều tra kiểu gì đây?

Cô nghĩ ngợi một lúc, vẫn nên thôi đi.

Nhưng trong đầu đột nhiên nghĩ đến avatar của Quan Châu Vân, tên của cô ấy hình như là Zy, hơi giống với cái tên ban đầu của anh. Có phải anh vì Quan Châu Vân mới đổi tên không?

Nhưng cô đã xóa Quan Châu Vân rồi, không thê so sánh được.

Thôi bỏ đi.

Cô cầm điều khiển, chuyển kênh.

Lúc này cửa nhà tắm mở ra, cô ngước mắt lên thì thấy Chu Thận Chi mặc áo thun trắng, quần thể thao dài màu nâu đi ra, tay cầm khăn tắm lau cổ.

Giọt nước ở trên tóc theo đó chảy xuống.

Cả người anh tỏa ra hơi nước.

Cô mặt đỏ bừng bừng, đúng lúc này anh cũng nhìn qua.

Ánh mắt lại một lần nữa chạm nhau.

Thẩm Điềm đưa điều khiển cho anh: “Anh muốn xem cái gì?”

Bàn tay thon dài của anh nhận lấy, đi về phía sofa ngồi xuống, anh lau tóc, hỏi: “Em muốn xem cái gì?”

Thẩm Điềm lắc đầu: “Em cũng không biết nữa”.

Chu Thận Chi ngước mắt nhìn màn hình, lướt lướt.

Thẩm Điềm ôm gối ôm, nhìn anh dừng lại mấy lần ở phim thảm họa và khoa học viễn tưởng, hình như con trai đều thích xem loại phim này, cô nói: “Xem ngày tận thế đi”.

Ngón tay anh dừng lại, rồi lướt lại bộ phim kia.

Anh cúi đầu hỏi cô: “Phim này hả?”

Cằm Thẩm Điềm tì vào gối ôm, mỉm cười rồi gật đầu, ánh mắt sáng long lanh.

Chu Thận Chi nhìn cô vài giây rồi cười nói: “Được”.

Anh ấn play rồi bỏ điều khiển xuống, cả người ngả về sau, bàn tay vô thức lau tóc. Một lúc sau, tóc đã khô thì anh vắt khăn tắm lên chỗ để tay ở ghế sofa đơn, sau đó thong thả, nhàn nhã dựa vào ghế, tay còn xoay xoay điện thoại.

Lúc này phim cũng chính thức bắt đầu.

Thẩm Điềm cũng xem rất nghiêm túc, cô bỏ chân xuống, cả người ngả ra sau.

Khúc dạo của phim khá dài, còn có cả một số hình ảnh như nữ chính mặc bikini được nam chính ôm eo, sau đó hai người hôn nhau.

Thẩm Điềm nín thở.

Ngay cả liếc nhìn Chu Thận Chi cô cũng không dám.

Cứ chống má, xem như vậy.

Tay nghịch điện thoại của Chu Thận Chi vẫn không dừng lại, anh nghiêng người về phía trước lấy một quả quý ở dưới bàn trà lên, chậm rãi bóc vỏ.

Sườn mặt anh vô cùng góc cạnh, lông mi cũng rất dài.

Trong phòng khách, ánh đèn lờ mờ, không gian yên tĩnh.

Trên màn hình, nhân vật chính chuẩn bị bước vào làm cái kia, Chu Thận Chi cầm lấy điều khiển, tua đi. Cảnh này cứ như vậy mà bỏ qua, bỗng chốc Thẩm Điềm cũng thở phào một hơi.

Cô gục trên chỗ đỡ tay.

Chu Thận Chi bóc vỏ quýt xong chuẩn bị đưa cho cô thì lại nhìn thấy cô nằm trên chỗ để tay, anh hơi sững người rồi cười nhẹ: “Buồn ngủ rồi à?”

Thẩm Điềm nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt còn chứa một chút buồn bã.

“Không ạ”.

Lúc này người con gái trông rất dịu dàng, là một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, ý cười nơi đáy mắt Chu Thận Chi càng đậm hơn, đưa quýt cho cô: “Ăn quýt không?”

Thẩm Điềm gật đầu: “Có”

Cô dưa tay lấy quả quýt trong tay anh.

Bỏ vào miệng.

Mà bộ phim trên màn hình cuối cùng cũng vào giai đoạn cao trào, Thẩm Điềm miệng nhai quýt, mắt nhìn tivi không chớp.

Chu Thận Chi nghiêng người, chống cằm, tay còn cầm quýt để cho cô ăn.

Anh cũng nhìn lên màn hình.

Ánh sáng của màn hình tivi chiếu lên người họ, Thẩm Điềm ăn hết một múi lại lấy một múi khác trong tay anh, thỉnh thoảng còn chạm vào ngón tay của anh nữa.

Cô giật mình, nhưng người con trai dường như không để ý lắm.

Phần sau của bộ phim rất kí©h thí©ɧ.

Thẩm Điềm ôm gối ôm.

“Hay quá!” cô còn tán dương nhân vật chính của bộ phim.

Chu Thận Chi nghe vậy liền quay đầu nhìn cô. Ngón tay anh đặt trên khóe môi, mỉm cười.

Thẩm Điềm hơi hưng phấn, cô chỉ vào bộ phim, nói: “Vừa rồi anh ta giỏi quá đi”.

Chu Thận Chi nhướng mày: “Ừ”.

Thẩm Điềm cười híp mắt, trong mắt ngập tràn ánh sao.

Chu Thận Chi thấy tóc cô dính bên môi thì đưa tay ra gạt những sợi tóc ấy ra sau tai cô. Hành động vô tình ấy cũng khiến anh sửng sốt.

Anh lập tức thu tay lại, ngồi thẳng lên chăm chú xem phim.



Xem hết cả bộ phim hết khoảng 1 tiếng.

Xem xong đã sắp 11 giờ rồi.

Thẩm Điềm ngáp một cái.

Chu Thận Chi nhìn cô một cái, hỏi: “Buồn ngủ rồi à?”

Thẩm Điềm gật đầu.

“Vậy em đi ngủ đi, nhớ cài báo thức đấy, sáng mai phải về nhà em đấy”. Anh dựa vào tay vịn sofa, lười biếng cầm điện thoại, nhìn cô nói. Thẩm Điềm ngước mắt nhìn anh nói: “Anh cũng ngủ sớm đi nhé”.

Khóe môi anh nhếch lên: “Ừ”.

Thẩm Điềm xoay người đi về phía phòng ngủ chính, ánh mắt nhẹ nhàng liếc phòng ngủ phụ bên cạnh, hình như tối qua anh ngủ ở đây.

Cô thu lại tầm mắt, mở cửa ra rồi nằm vật trên chiếc giường mềm mại, vài giây sau mới nhớ ra là mình còn chưa tắm. Thế là cô đứng lên, mở cửa ra liền nhìn thấy Chu Thận Chi miệng đang ngậm điếu thuốc, anh cúi người ấn ấn robot hút bụi, nghe thấy tiếng động anh liền ngước mắt nhìn qua.

Đôi mắt đào hoa hơi híp lại, trông rất bất cần đời.

Thẩm Điềm nhìn thẳng vào mắt anh.

Kí ức đột nhiên bị kéo về năm cô học lớp 12, khi cô vừa đẩy cánh cửa của con ngõ nhỏ ra thì nhìn thấy anh, Trần Khánh, Giang Cạnh Dã dựa người vào tường, miệng ngậm điếu thuốc, tay đút túi quần. Dáng vẻ lạnh lùng, bất cần đời ấy không giống với dáng vẻ bình thường của anh.

Cô đứng hình một lúc rồi chỉ vào nhà tắm.

“Em vẫn chưa tắm”.

Khóe môi Chu Thận Chi hơi cong lên: “Đi tắm đi, không cần báo cáo với anh đâu”.

Tai Thẩm Điềm đỏ bừng, cô nhìn điếu thuốc trong tay anh.

Chu Thận Chi đứng dậy, cầm con robot hút bụi lên để cho nói quét dọn chỗ trống kia, sau đó cầm điếu thuốc trong miệng nói: “Anh ra ban công hút”.

Thẩm Điềm chớp chớp mắt, nói: “Không sao đâu, anh cứ hút ở đây cũng được”.

Chu Thận Chi mỉm cười: “Sợ em ghét bỏ thôi”.

Thẩm Điềm cười nói: “Không đâu, em cũng muốn biết, tại sao thuốc này của anh lại có mùi bạc hà, lại còn có cảm giác hơi ngọt ngọt nữa”.

Chu Thận Chi cúi đầu nhìn cô mấy giây, cười nói: “Muốn thử không?”

Anh đưa thuốc cho cô.

Thẩm Điềm sững người sau đó muốn đưa tay lấy.

Lúc tay cô sắp chạm vào thuốc thì Chu Thận Chi thu lại, anh đưa tay goc nhẹ vào mũi cô: “Thuốc này là thuốc đặc chế, là sản phẩm của Giang thị”.

Thẩm Điềm ồ ồ vài tiếng.

Thảo nào anh hút thuốc mà trên người vẫn sạch sẽ thơm tho, có lúc còn có mùi bạc hà thơm ngát.

“Em đi tắm đi”. Nói xong, anh đẩy cửa phòng sách đi ra ngoài ban công.

Thẩm Điềm nhìn bóng lưng anh vài giây, nhìn anh cúi đầu, miệng ngậm điếu thuốc lấy điện thoại ra thì cô mới đi vào nhà tắm.

Cô tắm tắm rửa xong ra thì anh vẫn ở ban công.

Thẩm Điềm chỉ nhìn một cái rồi đi vào phòng ngủ chính, trèo lên giường, đi ngủ.



Bên ngoài gió thổi rất mát.

Sau khi Chu Thận Chi nhắn tin cho Trần Vận Lương xong thì dựa vào lan can, lười biếng nghịch điếu thuốc trong tay.

Vài giây sau.

Tiếng wechat ting ting vang lên.

Một nhóm mới được lập. Nhóm này có 4 người.

Sau khi Tần Mai và Quan Châu Vân vào nhóm thấy avatar của anh thì vô cùng ngạc nhiên.

Nhóm tạm thời rất yên tĩnh.

Trần Vận Lương cũng không xuất hiện, không nói gì.

Vào lúc hai người họ đang phân vân không biết nhắn cái gì thì Chu Thận Chi nhắn.

Zsz: @Tần Mai @Zy.

Zsz: Tránh xa Thẩm Điềm ra.

Zsz: Tôi không muốn các người cố tình tiếp cận Thẩm Điềm. Lúc trước tôi lười không muốn nói, nhưng bây giờ không vậy nữa. Đừng để tôi phải cáu.

Hai bên đều là bạn học, vẫn nên vuốt mặt nể mũi.

Nói xong, anh rời nhóm luôn.

Tần Mai không để ý, cô ấy lập tức nói: Tớ chẳng nói cái gì cả

Tần Mai: Nhưng những gì tớ nói đều là sự thật.

Trần Vận Lương: Tiểu thư à, người ta rời nhóm rồi.

Tần Mai: ....

Vài giây sau.

Tần Mai cũng rời luôn.

Quan Châu Vân vẫn chưa rời.

Cô ấy im lặng rất lâu rồi viết một đoạn tin rất dài.

Zy: Trần Vận Lương, giúp tớ chuyển mấy lời đến cậu ấy. Lúc trước là tớ không hiểu chuyện nhưng hiện tại tớ biết lỗi rồi, hơn nữa tớ cũng chúc cậu ấy và Thẩm Điềm hạnh phúc. Lúc trước, tớ cho rằng không có một người con trai nào có thể từ chối người con gái như tớ. Tớ thấy nhất định sẽ theo đuổi được cậu ấy. Tớ hoàn hảo như vậy, anh tớ, gia đình tớ, ai ai cũng nói tớ là người con gái tốt nhất trên đời, tớ muốn theo đuổi một người sẽ khó như vậy sao? Không hề, tớ không cần theo đuổi cũng có rất nhiều người thích. Nhưng cậu ấy là người tớ thực sự muốn theo đuổi, tớ chưa bao giờ nghĩ trên thế giới này có 4 chữ suy nghĩ viển vông. Nhưng hiện tại tớ đã hiểu rồi, hai năm đại học kia là tớ quá đáng rồi.

Trần Vận Lương, cậu nói với cậu ấy.

Tớ thành tâm chúc phúc cậu ấy, chúc cậu ấy và Thẩm Điềm luôn hạnh phúc.

Trần Vận Lương im lặng một lúc.

Thế mới nói sự chân thành sẽ đánh bại tất cả mà.

Cậu chụp lại mấy lời này rồi gửi cho Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi xem một lúc rồi nói: "Cậu nói với cô ấy là cảm ơn sự chúc phúc của cậu, chúc cậu luôn bình an".

Sau đó anh đặt điện thoại xuống, miệng khẽ cắn điếu thuốc, ngắm nhìn cảnh đêm. Đợi đến khi hút hết điếu thuốc, anh rời khỏi ban công. Anh xoa xoa cổ rồi đi về phía phòng ngủ chính, mở cửa ra, trong phòng rất yên tĩnh và mát mẻ. Người con gái trên giường ngủ rất say.

Anh nhìn cô một cái, mỉm cười, lấy đồ ngủ ra rồi đi tắm.

...

Ngày hôm sau.

Thẩm Điềm thức dậy.

Không ngoài dự đoán, vị trí bên cạnh vẫn rất ngay ngắn, không hề có người ngủ.

Cô dựa vào đầu giường, ngáp một cái.

Tào Lộ gửi cho cô mấy tin nhắn liền.

Tào Lộ: Đù má, hôm qua Quan Châu Vân đăng story xin lỗi Chu Thận Chi nè.

Tào Lộ: Nhìn này.

Tào Lộ: /Hình ảnh/

Thẩm Điềm lập tức tỉnh táo, bấm vào bức ảnh Tào Lộ gửi đến.

Zy: Xin lỗi @Zsz vì trước đây tớ không hiểu chuyện và thiếu suy nghĩ.

Tớ cũng xin lỗi @Thẩm Điềm. Tớ kết bạn với cậu thực sự chỉ vì muốn làm bạn với cậu thôi. Chỉ có vậy thôi.

Tào Lộ lại gửi một bức ảnh khác, là tin nhắn dài mà hôm qua Quan Châu Vân nhắn trong nhóm.

Một tin nhắn rất rất dài.

Tào Lộ: Haizzz đúng là thiên chi kiều nữ mà. Vậy mới nói, bản thân quậy thế nào cũng được, cũng chẳng sao, cũng không làm phiền đến người khác. Xem ra hai năm đại học ấy đại ca Chu thực sự bị chọc tức rồi.

Thẩm Điềm nhìn những lời của Quan Châu Vân, im lặng một lúc.

Cô ấy hình như thực sự biết sai rồi.

Quan Châu Vân là như vậy, nhiệt tình, chân thành.

Cô nghĩ, nếu như lúc đầu cô ấy không theo đuổi người ta như vậy thì có phải tốt hơn không.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều nữa. Cô nhìn đồng hồ, lập tức xuống giường, ra ngoài đánh răng rửa mặt. Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy đèn trong nhà bếp sáng chưng.

Thẩm Điềm sửng sốt đi qua, ngó đầu vào nhìn.

Chu Thận Chi mặc áo thun đen, quần đen dài đến đầu gối, đang cúi đầu bận rộn làm cái gì đó.

Thẩm Điềm sững người, hỏi: "Anh đang nấu bữa sáng à?"

Anh ừ một tiếng: "Mau đi đánh răng rửa mặt đi".

Thẩm Điềm ò một tiếng, lại nhìn anh một cái. Anh đưa tay lấy đồ, ngón tay thon dài đeo nhẫn trông càng đẹp hơn. Giống như thấy cô vẫn ở đó, người con trai ngước mắt lên nhìn.

Thẩm Điềm bị anh bắt gặp.

Cô đứng hình.

Chu Thận Chi mỉm cười dựa vào bàn bếp nói: "Mấy giờ rồi? Xem giờ để về nhà em nào".

Thẩm Điềm hả miệng tiếng rồi mới nhận ra: "Ừ nhỉ, thế em đi rửa mặt đây".

Nói xong, cô liền chạy vào nhà tắm, đóng cửa lại.

Tim cô cứ đập thình thịch.

Cô nhanh chóng rửa măt đánh răng rồi đi vào phòng ngủ chính thay quần áo. Cô chọn một chiếc áo croptop và chân váy ngắn sau đó buộc tóc gọn gàng lên.

Lúc này Chu Thận Chu cũng vừa hay bưng đồ ăn sáng ra rồi nhìn cô một cái.

Thân trên cô mặc áo màu hồng phấn, thân dưới mặc chân váy ngắn màu đen. Làn da của cô được màu hồng và màu đen tôn lên trông trắng như tuyết vậy, chân cô lại vừa thẳng vừa trắng. Anh nhìn cô một lúc lâu rồi chợt quay mặt đi.

Anh đặt bữa sáng lên bàn.

Thẩm Điềm ngồi xuống liếc thấy có trứng rán và cháo. Cô nghiêng đầu nói: "Thơm quá".

Chu Thận Chi không ngồi trên thảm được vì chân anh quá dài, chỉ có thể ngồi trên sofa. Tay anh cầm thìa, khuấy cháo, nghe cô nói vậy thì nhướng mày: "Thế ăn nhiều vào nhé".

Thầm Điềm cắn một miếng trứng rán, nói: "Cũng không thể ăn quá nhiều, dễ béo lắm".

Chu Thận Chi cười: "Ừ, cũng đúng".

Thẩm Điềm: "..."

Hiện tại cô rất béo sao?

Chắc không đâu.

Cô không nhịn được mà nhìn vào bụng của mình, cúi đầu nhéo nhéo.

Sau đó lúng búng nói: "Bây giờ em có béo không?"

Chu Thận Chi đang ăn cháo thì hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn cô một cái.

Chu Thận Chi im lặng một lúc, nhàn nhã khuấy cháo nói: "Không đâu. Sao lại béo chứ, vừa đẹp".

Thẩm Điềm nghe vậy thì buông thìa xuống, mặt xấu hổ đến nỗi đỏ bừng bừng.

Sao anh ấy lại nghe thấy những lời lẩm bẩm của mình chứ!