Chương 41

Thẩm Điềm lập tức ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Không phải một ngày nữa anh mới về sao?”

Trong phòng yên tĩnh đến lạ.

Mùi long diên hương thoang thoảng hòa cùng mùi hương trên thân người con gái, vô cùng dễ ngửi, dễ chịu.

Ngón tay Chu Thận Chi gõ nhẹ lên cánh tay, anh nói: “Anh về sớm”.

“Tốt vậy sao?” Thẩm Điềm luôn ngồi thẳng người, nhưng anh đứng như vậy, cô lại ngồi như này, độ cao khi anh nhìn xuống khiến cô căng thẳng, đặc biệt là dáng vẻ anh cúi đầu nhìn cô.

Anh ừ một tiếng, xách hành lý vào trong, đóng cửa lại. Sau đó, anh cúi người xoa đầu cô: “Sắp đến sinh nhật em nhỉ?”

Thẩm Điềm ngẩn người vài giây.

Cô ngước mắt nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của anh.

Đáy mắt anh sâu hun hút.

Thẩm Điềm gật đầu: “Ừm”.

Chu Thận Chi đứng thẳng người lên, cụp mắt nhìn cô.

“Để anh đi cất hành lý, thay quần áo rồi chúng ta cùng bàn xem nên tổ chức sinh nhật như thế nào nhé?”

Thẩm Điềm hả một tiếng, nhìn anh nói: “Không cần đâu, không cần long trọng như vậy đâu cứ tổ chức bình thường thôi”.

Chu Thận Chi xách hành lý lên, đưa tay xoa xoa mái tóc, không quan tâm đến lời cô nói, đi vào phòng ngủ phụ. Thẩm Điềm thấy anh đóng cửa thì ngẩn ngơ rồi lại nằm vật lên bàn trà, vẻ mặt hơi bất lực.

Vài giây sau, cô nhớ ra vẫn chưa trả lời tin nhắn của Tào Lộ, thế là cô lập tức bấm vào đoạn voice chat của Tào Lộ.

Tào Lộ: “Thế nào? Ý kiến của tớ có được không?”

Tào Lộ: “Này! Cậu chạy đi đâu vậy hả?”

Thẩm Điềm nghe xong chuẩn bị trả lời lại thì nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng ngủ phụ. Chu Thận Chi mặc cả bộ đồ thể thao màu đen đi ra, anh đi đến bên cạnh cây nước rót một cốc nước rồi quay người lại ngồi cạnh xuống sàn nhà, bên cạnh cô, lưng dựa vào sofa đằng sau. Anh nhấp một ngụm nước rồi đặt cốc lên bàn, nhìn cô.

Thẩm Điềm chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Anh làm long trọng quá”.

Anh chống má cười nhẹ: “Chỗ nào long trọng chứ? Không phải bọn em đang bàn với nhau sao? Nói anh nghe ý kiến của bọn em xem”.

Anh muốn nghe thì nói anh nghe đi.

Thẩm Điềm cũng không muốn giấu nữa, giấu giấu giếm giếm cũng không hay. Cô xoa xoa đôi tai đỏ bừng, nói: “Tào Lộ nói muốn đi nhà hàng buffet Hán phục, có thể mặc Hán phục ăn cơm lại còn có thể chụp ảnh nữa”.

Chu Thận Chi hơi nhướng mày, ngón tay anh vô thức xoay cái cốc trên bàn.

Chiếc cốc đó trong tay anh, không có một chút phản kháng, ngón tay anh thuôn dài lại đeo thêm chiếc nhẫn làm cho Thẩm Điềm nhớ lại dáng vẻ anh quay bút hồi lớp 12.

Ánh mắt cô bị động tác của anh làm cho mê hoặc, một người con trai có mặt đẹp thì thôi đi, đến cả tay cũng đẹp nữa, đúng là quá đáng.

Cô hắng giọng một tiếng để khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Em thích Hán phục không?” Anh hỏi.

Thẩm Điềm gật đầu: “Em thích lắm”.

Cô cười nói: “Có thể trở nên xinh đẹp hơn thì ai mà không thích chứ”.

Đáy mắt Chu Thận Chi tràn ngập ý cười.

“Vậy thì đi thôi”.

Anh cầm điện thoại, cúi đầu bấm bấm, nói: “Để anh đặt chỗ. Mẹ anh ra nước ngoài rồi, bố anh cũng đi Tây An rồi nhưng bà nội nhất định sẽ muốn giúp em tổ chức sinh nhật. Buổi trưa bọn mình đi ăn cơm với người lớn trong nhà, buổi tối thì mấy đứa mình đi với nhau”.

Anh ngước mắt nhìn cô: “Được không?”

Thẩm Điềm chống cằm, nghĩ dù sao cũng không thể từ chối thế là cô gật đầu cái rụp.

Cô cười híp mắt: “Được”.

Chu Thận Chi chống má, dưới ánh đèn lờ mờ, mơ màng nhìn cô chằm chằm.

Đôi mắt đào hoa của anh lại sâu thêm mấy phần.

Vài giây sau, anh nói: “Nhà hàng anh đặt xong rồi, em nói với Tào Lộ một tiếng đi”.

Thẩm Điềm đáp: “Vâng”.

Cô cúi đầu mở wechat, trả lời Tào Lộ.

Thẩm Điềm: Chu Thận Chi đặt nhà hàng Hán phục rồi.

Tào Lộ: ???

Tào Lộ: Nhanh vậy!!! Má ơi!

Tào Lộ: Vậy nên quyết định đi nhà hàng Hán phục à?

Thẩm Điềm: Ừ.

Tào Lộ: Trời ơi cứu tui! Đại ca Chu quả là quá tuyệt vời.

Thẩm Điềm cũng rất vui, cô vừa trả lời Tào Lộ, khóe môi vừa nhếch lên mỉm cười, cười đến nỗi mắt long lanh luôn.

Chu Thận Chi ngắm cô cười, khóe môi cũng cong cong lên.

Thẩm Điềm ngước mắt nhìn anh, nói: “Tào Lộ nói OK”.

Chu Thận Chi mỉm cười: “Ừ”.

Anh liếc nhìn đồng hồ: “Tối nay ăn gì đây?”

Thẩm Điềm lắc đầu.

“Em không biết, anh muốn ăn gì?”

Chu Thận Chi liếc nhìn phòng bếp.

“Để anh xem trong tủ lạnh có gì”.

Thẩm Điềm nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: “Anh muốn tự nấu cơm á?”

Đáy mắt anh hàm chứa ý cười, nhìn cô một cái: “Nấu cơm cho em ăn”.

Nói xong, anh đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Vài giây sau, cô cũng đứng dậy đi theo anh.

Cô nhìn anh mở tủ lạnh, bàn tay đẹp đẽ của anh đặt trên cửa tủ lạnh, anh rũ mắt nhìn vài giây rồi hỏi: “Điềm Điềm, ăn sườn kho tộ nhé?”

Anh đóng cửa tủ lạnh lại rồi quay đầu nhìn cô.

Ánh sáng trong phòng bếp rất sáng.

Khi anh nhìn qua, tim Thẩm Điềm đột nhiên đập thình thịch, cô gật đầu: “Vâng”.

Chu Thận Chi cười: “Vậy bắt đầu thôi”.

Thẩm Điềm xoa xoa tay, nói: “Có cần em giúp không?”

“Không cần đâu, nhưng mà trong tủ hết nước ngọt rồi, em muốn uống canh hay uống nước ngọt?”

Anh lấy sườn ra để lên bàn bếp rồi lại đưa tay lấy thớt.

Thẩm Điềm vốn định nói muốn uống canh.

Nhưng nghĩ lại nếu uống canh thì phải nấu thêm một món nữa, thế là cô nói: “Nước ngọt, để em đi mua”.

Anh ừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cô một cái.

Mắt nhìn thấy chiếc váy ngắn màu trắng của cô, lộ ra chiếc chân thon dài trắng bóc.

Anh híp mắt, nói: “Bên ngoài trời vẫn nắng lắm, em mặc váy dài vào rồi hẵng đi, tiện thể đội luôn mũ vào”.

Thẩm Điềm ồ một tiếng: “OK”.

Cô nhìn chiếc váy ngắn của cô, đúng là đồ ở nhà, rất mềm mại nhưng hơi ngắn.

Mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ chính thay đồ.

Lúc trước anh ở nhà, cô sẽ không mặc váy ngắn như vậy, cứ tưởng mai anh mới về, một mình cô ở nhà nên nghĩ mặc thế nào cũng được.

Đương nhiên là phải mặc cái thoải mái nhất rồi, vậy nên cô mới mặc chiếc váy ngắn này.

Ai mà ngờ anh lại về sớm.

Thẩm Điềm thay chiếc váy ngắn thành váy dài, tay cầm điện thoại đi xuống nhà mua nước.

Cô mua đến mấy loại khác nhau. Lúc về đến nhà, anh vẫn đang bận rộn nấu cơm.

Thẩm Điềm cất nước ngọt vào trong tủ lạnh, cầm một chai coca đặt bên tay anh.

Chu Thận Chi đang chuẩn bị nguyên liệu làm sườn kho tộ, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Thẩm Điềm cười híp mắt nói: “Coca”.

Anh cười: “Cảm ơn em”.

Một lúc sau, anh bỏ sườn vào trong nước rồi dựa vào bàn bếp, cầm lấy chai coca, mở nắp uống một ngụm. Ánh mắt nhìn người con gái đang ngồi trên sàn bấm điện thoại ở phòng khách.

Coca mát lạnh trượt vào cổ họng, anh nuốt xuống rồi nhìn ra phòng khách.

Từ trước đến nay anh luôn thích phòng khách hơi tối một xíu, xem tivi hay làm việc đều có cảm giác riêng tư. Hôm nay, người con gái ngồi trong phòng khách cũng trở thành một phần riêng tư đó.

Anh hơi nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên rồi anh xoay người lại, đặt coca lên bàn bếp, sau đó cúi đầu tắt bếp cầm quai nồi, đổ nước đi.

Lúc này Thẩm Điềm cũng ngước mắt lên nhìn anh. Lúc anh cúi đầu trông cũng vô cùng đẹp trai.

Cô cầm điện thoại lên, lặng lẽ chụp bóng lưng của anh.

Sau đó cô lưu vào drive còn ảnh trong điện thoại thì xóa đi.



Mấy ngày này.

Ngày nào Tào Lộ cũng phải họp.

Lãnh đạo của họ nhận được vài email phàn nàn về tính chuyên nghiệp của họ, thế là ngày nào họ cũng phải họp để kiểm điểm bản thân.

Đúng là làm người ta tức chết mà.

Vậy nên sau khi cô ấy họp xong liền trốn vào phòng làm việc nói chuyện với Thẩm Điềm.

Nói chuyện với Thẩm Điềm có thể làm bản thân vui vẻ, thoải mái.

Vì cô rất ngọt ngào mà.

Nhóm chat bạn học từ lần phát thϊếp mời vẫn chưa bị giải tán, có rất nhiều bạn vẫn ở trong này. Trần Vận Lương và Giang Sơn liền coi đây là nơi chat riêng của hai người họ. Họ thường hay nói chuyện ở đây, không quan tâm người khác có quan tâm họ nói chuyện hay không.

Tào Lộ biết Trần Vận Lương đi Bắc Kinh công tác 3 ngày.

Nhân lúc họ đang nói chuyện, Tào Lộ liền hỏi: Sao đại ca Chu về rồi mà cậu vẫn chưa về vậy @Trần Vận Lương.

Trần Vận Lương: Cậu ấy là người có gia đình mà, tớ thì không có.

Tào Lộ: Hahaha.

Trần Vận Lương nói tiếp: Cậu ấy uống rượu với lãnh đạo về, tớ tưởng cậu ấy ngủ rồi, ai mà biết cậu ấy ở đó like ảnh vợ. Nói thật thì quen cậu ấy bao nhiêu năm nay, cậu ấy chưa bao giờ like ảnh ai cả. Ông đây cầu xin cậu ấy, cậu ấy cũng chẳng thèm đoái hoài gì.

Tào Lộ kinh ngạc.

Tào Lộ: Thật sao?

Trần Vận Lương: Tớ nói dối cậu làm gì? Cậu ấy thỉnh thoảng cũng trả lời mấy câu hỏi ở trên vòng bạn bè, lại còn phải chọn câu hỏi để trả lời nữa.

Tào Lộ càng ngạc nhiên hơn.

Cô ấy nói: Đại ca Chu thật lạnh lùng.

Trần Vận Lương: kkk, cũng chỉ lười người thôi.

Tào Lộ cười phá lên, cô ấy đặc biệt bấm vào nhóm xem thì phát hiện Tần Mai cũng ở trong nhóm, Quan Châu Vân cũng vậy, cũng không biết cô ấy làm sao mà có thể vào được.

Cô ấy ây dô một tiếng, nhìn đi, hai cái chị này.

Lúc này, Giang Sơn nói: “Nhưng mà Tào Lộ này, bức ảnh tối qua của hai cậu thực sự xấu quá đi mất. Thận Chi ấn like có phải là vì các cậu xấu quá làm cậu ấy cười mệt không?

Tào Lộ: Cậu biến ngay còn kịp!

Giang Sơn cười phá lên.

Tào Lộ thoát khỏi khung chat rồi bấm vào xem danh sách bạn bè, lướt xuống.

Đúng như dự đoán.

Cô ấy cũng kết bạn với Tần Mai và Quan Châu Vân.

Cô ấy xoa cằm, nghĩ bụng, thỉnh thoảng mình sẽ đăng ảnh đại ca Chu và Điềm Điềm nhà cô lên.

Hahahaha.

Ghen tỵ chưa bà già.



Khoảng 6 giờ tối.

Mùi thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi.

Thẩm Điềm nhìn Chu Thận Chi bê thức ăn ra thì cô đứng dậy đi vào phụ giúp. Khi bưng đến đĩa sườn kho tộ thì cô nuốt một ngụm nước miếng.

Chu Thận Chi đặt đĩa trứng rán hành xuống, nhìn cô một cái rồi cười nói: “Em ăn trước đi”.

Thẩm Điềm ngồi khoanh tròn chân trên sàn, lắc đầu, nói: “Phải ăn cùng nhau chứ”.

Chu Thận Chi mỉm cười: “Vậy đợi anh mấy phút, anh đi rửa tay”.

Anh quay người đi vào nhà bếp, rửa tay sạch sẽ, lau khô rồi bước ra ngoài. Sau đó anh ngồi đối diện Thẩm Điềm. Lúc này Thẩm Điềm đang mở coca mà không được.

Chu Thận Chi đưa tay qua lấy, xì một tiếng, anh chỉ dùng một tay đã mở được rồi, mở xong anh lại đặt coca bên tay cô.

Thẩm Điềm uống một ngụm.

Anh cũng mở chai nước của mình.

Tư thế mở coca bằng một tay của anh thật ngầu, thật đẹp trai.

Mở xong, anh cũng uống một ngụm, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, trông quyến rũ vô cùng.

Tiếp đó, anh cầm đũa lên gắp một miếng sườn vào bát Thẩm Điềm.

Anh cười nói: “Em ăn đi, đừng có nuốt nước miếng nữa”.

Thẩm Điềm đỏ mặt, cô cười nói: “Anh giỏi quá đi”.

Bữa tối này, anh làm ba món là sườn kho tộ, trứng rán hành và đậu que xào thịt băm.

Tất cả đều rất đưa miệng, rất ngon.

Chu Thận Chi cầm lon coca nhìn cô.

“Nếu em thích ăn thì sau này anh sẽ nấu nhiều hơn”.

Thẩm Điềm lắc đầu.

“Không, không, nếu công việc bận quá thì bọn mình ăn đơn giản thôi”.

Chu Thận Chi gật đầu: “Ừ”.

Gạo là do Thẩm Xương Minh gửi qua, là loại gạo ngon nhất do chính tay ông chọn, vừa dẻo vừa thơm. Thẩm Điềm vừa và cơm tay vừa gắp thức ăn. Tay nghề của anh quả là tốt quá đi.

Thậm chí cô cảm thấy mình chưa nhai đã nuốt xuống rồi.

Ăn nhanh quá thì dễ bị dính thức ăn.

Đặc biệt là sườn kho tộ, Thẩm Điềm nuốt miếng cơm và sườn kho cuối cùng xuống, ngước mắt lên, khóe môi bị dính ít nước sốt.

Chu Thận Chi đặt đũa xuống, chống cằm nhìn cô vài giây.

Anh nhìn cô lau miệng nhưng lại không lau đến chỗ dính sốt.

Thế là anh đưa tay, đầu ngón tay lau đi vết nước sốt dính trên khóe môi cô.

Cả người Thẩm Điềm cứng đờ.

Cô ngẩn người.

Đôi mắt đào hoa của anh sâu thẳm, lau xong vết nước sốt đó, anh nhìn vào mắt cô.

“Chú mèo tam thể này”.