Chương 42

Khi tim Thẩm Điềm vẫn đang đập thình thịch thì anh đã rút tay về rồi cầm một tờ giấy lau ngón tay.

Nếu không phải anh vẫn đang ngồi trước mặt thì cô chắc chắn sẽ lấy điện thoại ra soi xem bản thân có phải rất giống mèo tam thể hay không.

Chu Thận Chi đứng dậy, thu dọn bát đũa.

Anh nhìn cô một cái, cô vẫn ngồi đó bần thần xoa khóe môi, xoa cằm.

Ánh mắt anh hiện lên ý cười vui vẻ rồi anh bưng bát đũa đi vào phòng bếp. Trong phòng bếp có lắp máy rửa bát, anh mở vòi nước ra rồi gạt thức ăn thừa trên đĩa đi sau đó cúi người cho đĩa vào máy rửa bát.

Anh dựa vào bàn bếp, chậm rãi xử lý đống bát đũa.

Anh làm vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ.

Lúc Thẩm Điềm định thần lại thì anh đã xử lý gần xong đống bát đũa rồi. Cô ôm mặt hơi khẩn trương, chắc anh không phát hiện ra cái gì đâu nhỉ?

Bất cứ ai khi bị chạm như vậy đều sẽ ngẩn người mà.

Hồi còn đi học.

Anh chỉ bưng đĩa cơm tới ngồi cạnh bàn ăn của nữ sinh thì họ đều vô thức mà im lặng đi, ngay cả giọng nói cũng nói nhẹ nhàng, thùy mị đi rất nhiều.

Thẩm Điềm hắng giọng một tiếng, nói: “Em đi tắm đây”.

“Ừ”. Giọng nói trong trẻo của anh từ trong phòng bếp truyền ra.

Thẩm Điềm thò đầu vào xem thì thấy anh đang ngẩng đầu uống coca, sau đó anh cúi người xuống ấn khởi động máy rửa bát, sườn mặt góc cạnh, yết hầu rõ ràng trông vô cùng nam tính.

Thẩm Điềm đỏ mặt, quay người đi vào phòng ngủ chính lấy đồ ngủ.

Khi đi ra, cô nghe thấy tiếng máy rửa bát kêu và tiếng anh nói chuyện điện thoại với người ta.

Thẩm Điềm chạy vọt vào phòng tắm liền thấy chỗ mà ngày hôm đó cô bị ngã có trải thảm chống trượt.

Bởi vì chỗ đó là chỗ cô để bông tắm và khăn tắm, thảm chống trượt lại còn có hình con gấu màu hồng. Thẩm Điềm còn cảm thấy con gấu này nhìn rất quen mắt nữa.

Sau khi cô tắm xong, lúc ra ngoài còn mang theo rất nhiều hơi nước.

Vừa ra ngoài thì nhìn thấy anh ngồi trên sofa, lười biếng bấm điện thoại.

Anh ngước mắt lên.

Cả người Thẩm Điềm đều là hơi nước, tóc sấy khô một nửa, chân đi dép lê màu hồng, váy ngủ vừa đến đầu gối, cô chớp chớp mắt nói: “Em tắm xong rồi”.

Chu Thận Chi tắt màn hình điện thoại đi, ừ một tiếng.

“Hôm em sinh nhật, Trần Vân Lương muốn giúp em tổ chức, có được không?”

Thẩm Điềm gật đầu: “Đương nhiên là được rồi”.

Khóe môi anh nhếch lên: “Ừ, vậy thêm cậu ấy nữa”.

Ánh sáng phòng khách lờ mờ, một người người trên sofa, một người đứng ở cửa phòng tắm cách một cái bàn trà nhưng không biết tại sao tai Thẩm Điềm lại hơi đỏ lên.

Cô nói: “Em vào phòng đây”.

Anh gật đầu.

Thẩm Điềm nhanh chóng chạy vọt vào phòng ngủ chính nhưng chân còn chưa bước vào cửa thì anh nói: “Em sấy tóc khô đi rồi hẵng ngủ”.

“OK”

Người con gái ra hiệu OK rồi đóng cửa lại.

Chu Thận Chi nhướng mày, tiếp tục trả lời email.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khóe miệng người con gái dính nước sốt, lau thế nào cũng không đúng chỗ. Anh phì cười rồi suy nghĩ xa xăm.

Hồi lớp 12 hình như Trần Vận Lương cũng từng nói Thẩm Điềm rất đáng yêu.

Ừm.

Đúng vậy.

Vài giây sau, trong đầu lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt đầy nước mắt của cô hôm trước, cô đau đến nỗi rơi nước mắt mà vẫn cố gắng chịu đựng. Thế là anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính.

Anh gõ cửa, gọi một tiếng.

“Điềm Điềm”.

Người con gái bên trong hơi ngập ngừng hỏi: “Sao vậy?”

“Chân của em thế nào rồi? Còn đau không?”

Giọng nói ngọt ngào của người con gái truyền ra: “Không đau nữa đâu”.

Anh nhướng mày: “Thế thì tốt quá”.

….

Vốn dĩ Thẩm Điềm vẫn dựa vào đầu giường nghịch điện thoại, xem chương trình tạp kĩ. Nghe thấy anh hỏi, cô lập tức ngồi dậy. Cô không khóa cửa, nếu anh muốn vào thì cũng có thể vào.

Nhưng hình như anh không có ý đi vào chỉ là muốn hỏi vài câu thôi.

Thẩm Điềm cũng vô thức xoa xoa eo và chân, cô hướng về phía cửa nói: “Thuốc của ông tốt thật đó, đúng là thần dược”.

Chu Thận Chi vốn định đi ra nhưng nghe thấy câu này thì cười, quay người lại đáp: “Vậy sau này anh phải cảm ơn ông nội rồi”.

Thẩm Điềm: ???

Anh cảm ơn ông nội làm gì?

Sau ba ngày nghỉ cưới, Thẩm Điềm cũng bắt đầu đi làm lại rồi.

Hôm sau tỉnh lại, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn nhưng anh đi làm trước, còn để lại lời nhắn cho cô bảo cô ăn sáng.

Bữa sáng là cháo nóng hôi hổi và trứng rán.

Thẩm Điềm ăn xong thì đi xuống nhà lấy xe đi làm.

Nhưng từ cửa sổ nhà mình cũng nhìn thấy biển hiệu của nhà xuất bản. Gần như vậy nên cô thử đi bộ đi làm, dù sao thì bây giờ vẫn còn sớm.

Cô vừa đi lên cầu vượt vừa gửi tin nhắn cho Tào Lộ.

Thẩm Điềm: Tớ đã hiện thực được cuộc sống tiền nhiều, việc ít, công ty gần nhà rồi.

Tào Lộ: Á đù, tớ còn đang bị tắc ở giữa đường này. Đường vành đai 3 tắc ghê người, Thẩm Điềm à cậu làm tớ ghen tị quá đi.

Thẩm Điềm: [Xoa đầu]

Tào Lộ: Nhưng việc nhẹ lương cao thì vẫn phải xem xét.

Thẩm Điềm: [Thở dài] Đúng zị.

Tiền lương của cô ở nhà xuất bản thực ra cũng không gọi là nhiều nhưng phúc lợi ở nhà xuất bản tốt hơn nữa mỗi năm đều tham gia một số cuộc thi, giành được rất nhiều giải thưởng.

Thế là ok rồi.

Đương nhiên không thể so sánh với người có tiền lương cao như Tào Lộ được.

Nhưng Thẩm Điềm cũng rất hài lòng với thu nhập hiện tại, cô tham gia vào các cuộc thi mới là chính, tiền cứ từ từ tiết kiệm.

Đi vào công ty, gặp những đồng nghiệp quen thuộc Thẩm Điềm liền phát kẹo cưới cho họ.

“Thẩm Điềm, tân hôn vui vẻ!”

“Thẩm Điềm, sớm sinh quý tử nhé!”

“Điềm Điềm, cô mới 24 tuổi đã kết hôn rồi còn tôi đã 34 rồi mà vẫn ế. Cô làm mối cho tôi một anh đi? Tôi không để ý tình chị em đâu, cô xem xem chồng cô có anh em, bạn bè độc thân không giới thiệu cho tôi nhé”.

Chị gái bên tổ biên tập khoác vai Thẩm Điềm, hai mắt sáng long lanh.

Thẩm Điềm sững người nói: “Chị à, kém 10 tuổi được không?”

“Tôi không để ý đâu”.

Thẩm Điềm: “…Vậy em giúp chị để ý xem có ai không”.

Người chị này rất tốt, Thẩm Điềm không nỡ từ chối.

“Cảm ơn em nhó, chội ôi người gì đâu mà đáng yêu quá cơ, xin vía lấy chồng nào, xin vía, xin vía”. Bà chị nháy mắt với Thẩm Điềm rồi cầm kẹo đi.

Trợ lý đứng ở một bên thấy bà chị đi rồi thì lập tưc đi lên nói: “Chị Thẩm Điềm, chị thực sự giới thiệu cho chị ấy sao? Hay là chị cũng giới thiệu cho em một mối đi”.

Thẩm Điềm gõ đầu cô ấy rồi nhét viên kẹo vào miệng cô bé: “Em ăn kẹo trước đi”.

Trợ lý cười hehe rồi bóc kẹo bỏ vào miệng.

Thẩm Điềm bảo cô ấy đem bảo thảo Peppa Pig lần trước cho cô xem, mấy ngày nghỉ mặc dù cô vẫn làm việc nhưng số lượng công việc tồn lại vẫn còn rất nhiều. Trợ lý nói một tiếng tuân lệnh rồi hai người đi vào phòng làm việc.

Vừa bước đến cửa phòng thì nhìn thấy một nam sinh bị đuổi ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Mộng, sau đó là 7 8 tờ bản thảo đập mạnh vào mặt cậu ta.

Thẩm Điềm liếc nhìn một cái chuẩn bị đi vào phòng làm việc thì trợ lý kéo cô lại, nói: “Chị ơi, Giang Hoài là đàn em của chị á”.

Thẩm Điềm bất ngờ nhìn qua.

Khuôn mặt tuấn tú của nam sinh bị bản thảo làm cho xước mấy đường, cậu ta cũng nhìn qua và nhận ra Thẩm Điềm: “Chị Thẩm Điềm”.

Mặc dù không nhận ra cậu ta nhưng Thẩm Điềm vẫn quan tâm hỏi: “Bản thảo của cậu bị sao vậy?”

Giang Hoài lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, người ta nói em không phù hợp”.

Thẩm Điềm đi qua, cúi người nhặt bản thảo lên xem.

Phong cách rất giống cô, dường như có ý bắt chước cô vậy.

Nhưng nam sinh này dùng màu đậm hơn nên trông cũng đẹp hơn, chẳng qua là không phù hợp với thiếu nhi.

Thẩm Điềm nói: “Điều quan trọng nhất khi làm sách cho thiếu nhi là phải phù hợp với đặc điểm của thiếu nhi, màu sắc khỏe khoắn, sinh động, nhân vật nên đáng yêu, linh hoạt. Cậu thấy cách phối màu này của cậu có hợp với nhân vật không?”

Cô nhìn Giang Hoài.

Giang Hoài sững sờ nhìn vào bản thảo của mình.

Cậu ta nhỏ giọng đáp: “Không hợp ạ”.

Thẩm Điềm đưa bản thảo cho cậu ta, nói: “Đem về sửa đi, cậu bị mắng cũng không oan đâu”.

Giang Hoài ngước mắt nhìn cô nhưng cô không nhìn cậu ta mà xoay người đi vào phòng làm việc.

Trợ lý đi đến bên Giang Hoài nói: “Cậu theo chị Tiêu Mộng thì sẽ luôn bị như vậy. Chị ta sẽ không nói cho cậu biết cậu sai ở đâu. Chúc cậu may mắn”.

Nói xong, cô ấy đi theo Thẩm Điềm vào phòng làm việc.

Buổi chiều, Giang Hoài kết bạn wechat với Thẩm Điềm.

Cậu ta cảm ơn sự chỉ dạy của cô, nói cậu sửa lại bản thảo theo lời của cô rồi đưa cho tổ trưởng Tiêu. Tổ trưởng Tiêu không mắng cậu ta nữa.

Thẩm Điềm nhắn lại: Ừ, cố lên.

….

Ở bên này.

Sau khi họp xong, Chu Thận Chi cài cúc áo khoác trắng, ngồi cạnh máy in 3D vừa tạo mô hình trên phần mềm vừa sửa lỗi máy. Lúc này, Trần Vận Lương gọi đến.

Chu Thận Chi nghe máy rồi tùy tiện bỏ điện thoại sang một bên.

Trần Vận Lương phấn khích, vui mừng nói: “Người anh em, tớ thành công rồi”.

Chu Thận Chi di chuyển chuột, ngữ khí không quan tâm lắm: “Chúc mừng”.

“Tớ có thể yên tâm trở về giúp Điềm Điềm tổ chức sinh nhật rồi!”. Hôm qua Trần Vận Lương gọi điện cho anh, lúc tâm tình đang căng thẳng rồi tự nhiên nhắc đến chuyện này.

Ngón tay Chu Thận Chi ngừng lại.

Anh chỉnh âm lượng điện thoại to lên một chút, nói: “Cái giọng này của cậu, giống cái gì chứ?”

Trần Vận Lương đứng hình mất 5 giây.

“Hả?”

Chu Thận Chi buông chuột ra, máy in bắt đầu làm việc. Anh cầm lấy điện thoại rồi dựa vào ghế, đặt điện thoại bên tai nhìn máy in nói: “Cô ấy lớn rồi, đừng có lúc nào cũng gọi Điềm Điềm nữa”.

Trần Vận Lương đơ toàn tập.

Bỗng chốc cậu ấy đã hiểu cảm giác kì kì lạ lạ lúc trước có từ đâu rồi.

Chu Thận Chi, cậu đi công tác mà vẫn nhớ nhung Thẩm Điềm.

Chính là cái này.

Thân là anh em chí cốt của cậu thực ra Trần Vận Lương hiểu rõ Chu Thận Chi bất đắc dĩ mới phải kết hôn! Nhưng bởi vì đối phương là Thẩm Điềm, Trần Vận Lương cảm thấy Thẩm Điềm là người thích hợp nhất lúc bấy giờ, chính là kiểu người sẽ khiến người ta từ từ mà thích cô. Mặc dù có thể sẽ không nồng nhiệt nhưng ít nhất cũng thoải mái.

Nhưng mà, theo cậu ấy thấy nếu muốn lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy có vẻ hơn khó.

Bên kia Trần Vận Lương do dự hỏi: “Vừa nãy có phải cậu cảm thấy ngữ khí của tớ giống bạn trai của cô ấy?”

Chu Thận Chi cầm lấy mao mạch được in ra, cúi đầu xem xét, ngữ điệu lười nhác.

“Cậu hiểu được là tốt”.

Trần Vận Lương: “…”

Người có quỷ trong lòng, nghe cái gì cũng đều là quỷ!

Trần Vận Lương cảm thấy không có khả năng lắm nhưng cũng không vội vạch trần, chỉ định quan sát thêm.

Cậu ấy nói: “Mai tớ về rồi, cậu có thời gian thì ra sân bay đón tớ nhá”.

Chu Thận Chi xem xét xong kích thước của mao mạch thì dựa vào bàn, lười nhác nói: “Cậu thấy tớ có rảnh không?”

Trần Vận Lương: “…Bỏ đi, cúp đây”.

Tút tút vài tiếng, Trần Vận Lương cúp điện thoại rồi.

Chu Thận Chi bỏ điện thoại xuống, cầm mao mạch đi ra ngoài.



Vài ngày sau kì nghỉ cưới, Chu Thận Chi đều phải tăng ca. Mỗi lần Thẩm Điềm về nhà thì anh vẫn chưa về, có lúc cô thức dậy đi vệ sinh mới nhìn thấy anh về.

Thẩm Điềm dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: “Mấy ngày này anh bận nhỉ?”

Chu Thận Chi đổi giày, ngước mắt nhìn cô, nói: “Ừ, làm xong dự án này thì lúc em sinh nhật là không còn bận nữa”.

Thẩm Điềm ngẩn người.

“Em làm gì có ý này đâu”.

Anh cười nhẹ một tiếng.

Trên mặt anh hiện ra một chút mệt mỏi, anh đi đến sofa ngồi xuống.

Thẩm Điềm đi về phía nhà tắm, đi được vài bước thì vòng ra chỗ cây nước, cầm lấy cốc của anh rót cho anh một cốc nước ấm rồi quay lại đặt trước mặt anh.

“Này, anh uống nước đi”.

Tay Chu Thận Chi đang chống trên đầu gối, vốn định lấy bao thuốc.

Đột nhiên người con gái rót nước cho anh làm anh ngẩn người.

Anh ngước mắt lên nhìn.

Thẩm Điềm vốn nghĩ rót nước xong rồi đi luôn lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh.

Chu Thận Chi đưa tay vuốt ngọn những sợi tóc rơi xuống của cô ra sau tai rồi nói: “Em đi ngủ đi, nhìn em buồn ngủ lắm rồi”.

Tim Thẩm Điềm lại đập thình thịch.

Cô lập tức đứng thẳng người lên, nói: “Vậy em đi ngủ đây”.

Nói xong, cô đi vào phía phòng ngủ chính.

Vào phòng mới nhận ra cô còn chưa đi vệ sinh thế là cô lại quay người kéo cửa, chuẩn bị đi ra thì lại nhìn thấy anh lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Thẩm Điềm vội vàng đuổi theo, đứng trước mặt anh nói: “Em đi vệ sinh cái”.

Cô không muốn nhịn đi vệ sinh thế là cúi đầu đi vào.

Rầm.

Cửa đóng lại.

Vệ sinh xong, cô đỏ mặt chùi rửa sạch sẽ sau đó đi rửa tay lại sợ có mùi nên cô lấy bình xịt khử mùi xịt vào, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài. Lúc này, vai Chu Thận Chi vắt quần áo, anh khoanh tay đứng một bên nhìn cô.

Thẩm Điềm cười nói: “Anh tắm đi”.

Đáy mắt anh hiện lên ý cười: “Ừ”.

Sau đó anh đi vào phòng tắm.

Thẩm Điềm vội vàng đi vào phòng ngủ, quay đầu lại nhìn một cái.

Một tay anh đang đóng cửa, cửa đóng được một nửa, tay kia thì cởϊ áσ ra, lờ mờ có thể nhìn cơ bụng của anh.

Thẩm Điềm đứng hình rồi lập tức vọt vào phòng ngủ chính.

Mẹ ơi.

Mặt cô đỏ bừng, không biết vừa nãy mình quay đầu lại làm cái gì. Cô trở lại giường, nằm vật ra cầm lấy điện thoại xem.

1 giờ sáng.

Anh tăng ca muộn quá đi.

Nhưng mấy ngày nay cho dù anh tăng ca thì bữa sáng là do anh làm hay anh mua nhỉ. Thẩm Điềm lật người lại, chỉnh đồng hồ, định mai dậy sớm mua bữa sáng cho anh.

Cũng không thể để lúc nào anh cũng bỏ công sức, tiền bạc ra như vậy được.

Nghĩ là như vậy nhưng hình như chính xác là như thế.

Những ngày sống chung sau khi kết hôn, cơm là anh nấu, bữa sáng anh cũng chuẩn bị. Có lúc vệ sinh phòng khách cũng đều là anh khởi động robot quét dọn. Thẩm Điềm nghĩ rồi lập tức ngồi dậy, hôm nay về hình như cô cũng quên quét dọn rồi.

Cô xuống giường, mở cửa đi ra.

Trong phòng tắm có tiếng nước rào rào, anh vẫn đang tắm. Thẩm Điềm đi qua, hơi nằm xuống, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Điềm, Tiểu Điềm, quét dọn thôi nào”.

“Tuân lệnh”.

Robot quét dọn ting một tiếng, sau đó từ chỗ sạc pin xoay thân hình tròn vo đi, kết quả vào đi ra liền bị mắc kẹt trên sàn nhà.

Thẩm Điềm nhấc nó lên chuẩn bị đặt nó sang một bên thì sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.

Tiếp đó người con trai thân hình cao lớn đi ra. Anh đang lau tóc thì nhìn thấy người con gái đang ngồi xổm ở một bên. Thế là anh đi qua, ngồi cạnh cô, giọng nói lười nhác: “Làm gì vậy? Không phải bảo em đi ngủ sao?”

Giọng nói của người con trai đột nhiên truyền tới làm Thẩm Điềm giật nảy mình.

Cô hả một tiếng rồi ngã sang bên cạnh.

Chu Thận Chi lập tức bắt lấy tay cô kéo cô về, kết quả là cô ngã lên người anh, anh bảo vệ thân thể của cô, ôm cô, lưng anh đập vào bàn trà phía sau.

Thẩm Điềm choáng váng nhưng người vẫn nằm trên người anh.

Trên người anh có mùi xà phòng tắm, chính là mùi hương hoa quế giống với hồi anh còn đi học. Thẩm Điềm sững sờ rồi ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Em xin lỗi”.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, dường như đôi mắt đào hoa của người con trai tối đi rất nhiều.

Chu Thận Chi ôm lấy eo cô, nhìn cô chằm chằm.

Lúc này, anh không buông cô ra mà cứ ôm lấy eo cô.

Dưới cánh tay anh là bộ đồ ngủ mỏng manh, dưới bộ đồ ngủ lại là vòng eo thon thả của cô.

Dưới ánh đèn mờ ảo.

Thẩm Điềm không tại sao bị nhìn đến nỗi tim đập chân run.

Cô nói: “Sao anh không nói gì?”

Chu Thận Chi: “Anh nên nói cái gì?”

Thẩm Điềm vội vàng nói: “Em nói xin lỗi với anh”.

Chu Thận Chi nhẹ nhàng à một tiếng: “Ồ, không thể nói là không sao được, lưng anh đau lắm”.

“Thật à? Để em xem xem”. Thẩm Điềm lập tức đứng dậy, cánh tay của Chu Thận Chi cũng theo đó mà buông xuống, anh cũng đứng lên. Thẩm Điềm muốn vén áo anh lên xem thì anh bắt lấy tay cô.

“Đừng kéo”.

Thẩm Điềm đứng hình, trong đầu hiện lên hình ảnh cơ bụng của anh.

Cô lập tức rút tay lại, ngẩng đầu nói: “Anh tự xoa đi, em đi lấy thuốc”.

Chu Thận Chi kéo cô lại, nói: “Anh đùa thôi”.

Anh nhìn đồng hồ ở trên tường rồi nói: “Em mau đi ngủ đi, anh vẫn phải xem một ít tài liệu, tiện thể trông robot Tiểu Điềm luôn”.

Thẩm Điềm nhìn anh chằm chằm: “Thật sự là không sao chứ?”

Chu Thận Chi đưa tay xoa đầu cô: “Không sao thật mà”.

Anh cụp mắt nhìn cô.

“Khóe mắt em đỏ hết cả lên rồi, là muốn khóc hay buồn ngủ vậy?”

Không biết tại sao mũi Thẩm Điềm đột nhiên cay cay.

“Em buồn ngủ đó, vậy em đi ngủ đây”.

Nói xong cô liền quay người đi vào phòng ngủ chính.

Rầm.

Đóng cửa lại.

Chu Thận Chi nhặt chiếc khăn tắm trên sàn rồi tiếp tục lau tóc. Anh quay đầu gọi robot Tiểu Điềm để nó quét dọn mấy chỗ khó dọn. Một lúc sau, không biết tại sao anh nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của cô.

Anh ngập ngừng đi đến cửa phòng ngủ chính.

“Điềm Điềm, Em khóc hả?”

Thẩm Điềm không trả lời anh.

Chu Thận Chi gõ cửa miếng tiếng, nghĩ bụng chắc cô ngủ rồi.

Lúc chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên quay người mở cửa ra đi vào.

Đi đến bên giường, anh kéo chăn ra, Thẩm Điềm co người lại, mặt giấu vào trong. Anh nhìn cô vài giây rồi đột nhiên đưa tay ra sờ má của cô, má cô ướt đẫm.

Chu Thận Chi hơi ngạc nhiên rồi ngồi xuống bên giường: “Sao tự nhiên khóc vậy?”

Tim Thẩm Điềm đập thình thịch.

Cô cũng không biết vì sao cô khóc, có lẽ là nghĩ đến những ngày qua, anh đối xử với cô quá tốt nên cô mới khóc. Muộn như vậy rồi mà anh vẫn phải xem tài liệu sau đó còn quản lý việc vệ sinh phòng khách, vừa nãy còn bị cô đυ.ng trúng nữa. Có lẽ là như vậy nên cô mới mới muốn khóc.

Chu Thận Chi nói: “Em nói chuyện đi”.

Thẩm Điềm chỉ có thể ngồi dậy, dựng vào đầu giường, chớp chớp mắt.

Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô.

Chu Thận Chi thấy vậy thì mắt híp lại.

Anh lấy vài tờ giấy ở trên tủ đầu giường, lau nước mắt cho cô: “Công việc gặp khó khăn gì à?”

Thẩm Điềm: “Không phải”.

Cô tuyệt đối không thể nói nguyên nhân là lo lắng cho anh nên lúng búng nói: “Chỉ là đυ.ng trúng anh, em nghe thấy anh rên lên nhất định là rất đau”.

Chu Thận Chi nhìn vào mắt cô, mỉm cười.

Anh đứng dậy, vén áo lên: “Em nhìn đi, có vết thương nào không?”

Thẩm Điềm ngước mắt lên nhìn qua.

Chỉ thấy vòng eo săn chắc và cơ bụng lúc ẩn lúc hiện của anh. Thẩm Điềm đỏ mặt, cô chẳng nhìn thấy gì cả, lúng túng nói: “Được rồi, được rồi”.

Lúc này Chu Thận Chi buông tay, vén áo xuống.

Một tay anh đút túi quần, một tay vò tờ giấy rồi vứt vào thùng rác, liếc cô một cái.

“Dễ bị lừa như vậy, sau này chắc anh không dám đùa em nữa nữa đâu”.

Thẩm Điềm bĩu môi: “Anh ra ngoài đi! Em muốn đi ngủ”.

Cô xấu hổ nên cau có đuổi anh ra.