chương 13: Thổi bùng lửa giận

Tráp gỗ này nhìn thực sự quý trọng với cô ta, nhưng mà hắn với sai Sâm Địch điều tra hoàn cảnh của nàng.

Hắn biết Đường Tiểu Nặc kỳ thực là cháu gái cũng Đường lão gia, nhưng Đường Diệu Hoa lại vì tai nạn xe của con trai mà đem lòng thù hận Đường Tiểu Nặc cùng mẹ nàng, liền đuổi họ ra khỏi Đường Gia. Sau đó năm nàng được mười một tuổi, mẹ nàng mắc ung thư phổi giai đoạn cuối qua đời, từ đây nàng thành trẻ mồ côi không cha không mẹ, dựa vào nghề “ăn vạ” để sống đến bây giờ.

Chỉ là... Rất kỳ quái một chút là, hắn điều tra đến thời điểm này vẫn chưa phát hiện ra nha đầu xấu xí này học các chiêu thức công phu này của người nào, nhưng để bon chen được với cái xã hội bấn loạn này, cùng với việc tránh được máy phát hiện nói dối, thì quá thật cũng không hề đơn giản.

Long Cảnh Sâm đối với việc này sinh ra một chút hiếu kỳ.

Bởi vì ngay từ đầu, sở dĩ gương mặt xấu xí của nàng khác hẳn với những người ở Đường gia! Càng nghi vấn hơn bởi hắn chú ý, khi nàng ăn vạ, trên đùi và cánh tay nàng thoạt nhìn đều rất giống với người bị thương.

Nhưng khẳng định đó không phải là máu gà hay màu vịt, mà là một loại đạo cụ rất công phu.

Cho nên, ở trên người nàng, kỳ thực ẩn chứa rất nhiều bí mật.

“Này! Anh làm gì mà chìn chằm chằm tôi thế?”

Nằng thấy đôi mắt của hắn chình chằm chằm vào chiếc tráp nàng đang ôm trên ngực, cho rằng hắn ta có rắp tâm khác, lập tức khẩn trương nhét lại vào trong áo.

Mà Long Cảnh Sâm cũng nhân cái hành động của cô mà giật mình tỉnh lại.

Trời! Anh ta vừa làm cái vậy? Vì cái này mà làm cho anh ta thất thần? Hành động của anh ta làm cho nàng cảm thấy hứng thú!

Thật là điên rồi!

Long đại thiếu trong lòng tự xem thường bản thân, trên mặt lại không chút để ý nào, lái xe quay trở về long trạch, quay sang phía Tiểu Nại cười nhạo nói: “Đó là bảo bối của cô đó hả.”

“Hừ, nó là đồ vật duy nhất mà cha mẹ để lại cho tôi!” Đương nhiên phải là bảo bối! Đường Tiểu Nặc giận trừng mắt nhìn hắn ta, nàng không cho phép bất kỳ ai nói điều gì không tốt về cha mẹ nàng.

Năm đó, cha nàng đột ngột ra đi, mẹ nàng thời điểm điểm đó cũng không để lại bất cứ thứ gì, chỉ để lại cho nàng một quyển sổ, bảo nàng xem xong rồi mang đi đốt. Cho nên, cũng chỉ có cái tráp này này di vật thực sự có ý nghĩa.

Cho nên, hiện tại không biết thứ đựng bên trong là cái gì, nàng chỉ cần biết, mình cẩn thiết phải bảo về bằng được thứ này.

Bảo vệ chặt chẽ mà.

...

Long gia.

Long Cảnh Sâm cùng Đường Tiểu Nặc sau khi hai người vừa bước xuống xe, kết quả bị Long lão gia cầm quải trượng giơ ra ngăn cản.

Yên lặng nghiêng đầu nhìn Long đại thiếu, đại khái là ông ta biết bọn họ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Xem ra khuôn mặt lão gia tử này thật sự đang rất không tốt...

“Long Cảnh Sâm, có phải ngươi muốn ta tức chết hay không?”

Long lão gia quả thực nhổ ra một ngụm máu!

Lão sợ tên nghịch tử này sẽ làm trái ý, lôi kéo cô gái xấu xí kia đi làm chứng nhận kết hôn, nên mới mặt dày nhờ các mối quan hệ, nhưng ai ngờ hắn lại cố tình làm tới.

Long Cảnh Sâm sắc mặt không đổi, cầm bàn tay nàng giơ lên. Tiểu Nại mắt trợn tròn, vô cùng bất ngờ, hắn cầm tay mình khi nào vây?

“Hiện tại Tiểu Nặc đã chính thức trở thành vợ của con, nàng về sau sẽ trở thành một phần của Long gia.”

Long Hữu Đình tức giận: “Giờ ta biết phải làm sao? Hứa gia vừa mới gọi điện muốn đến đây, ngươi chẳng phải đã làm mất mặt người nhà họ Hứa sao?”

Cảnh Sâm lạnh lùng cười một tiếng: “Ngay từ lúc đầu, con đã không chấp nhận kết hôn cùng Hứa Nhược Phàm.”

“Hỗn láo! Long Cảnh Sâm, ngươi lần này đã hoàn toàn đắc tội với Hứa gia ngươi có biết không?”

“Thì biết tính sao?” Kỳ thực hắn không thể hiểu cha mình vì lý do gì mà phải bận tâm đến Hứa gia như vậy.

Trong tứ đại gia tộc, Hứa gia chỉ ở hàng đệ tam, nhưng cha mình đối với Hứa giá phá lệ như vậy là có sự coi trọng rất lớn.

Chẳng lẽ...

Long Cảnh Sâm dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn vào người phụ nữ đứng Long Hữu Đình.

Hắn không tin chuyện này không có người phía sau thao túng.

Mà Long Hữu Đình tựa hồ đoán được khi nhìn thấy ánh mắt của con trai, liền cầm tay Bách Tuyết.

“Chuyện này không liên quan gì tới mẹ kế của người.”

Mẹ kể? Nhưng hắn đâu có thừa nhận cô ta là mẹ.

Long Đại thiếu một tay ôm chặt Tiểu Nại, chạy lên lầu: “Con nhớ rõ ông nội đã từng nói, chỉ cần một khi tôi kết hôn, thì có thể mang vợ dọn khỏi nơi này, hiện tại con và Tiểu Nặc thu dọn hành lý.”

Việc của Hứa gia...

Chuyện kia không liên quan đến việc của hắn!

“Nghiệt tử! Ngươi!”

Long Hữu Đình vất vả cho huyết áp được giảm xuống, kết quả lại bị Long đại thiếu kí©h thí©ɧ, làm cho huyết áp lão ta lại tăng cao.

Đường Tiểu Nặc lặng lẽ nhìn sắc mặc của Long Cảnh Sâm, nàng cảm thấy hắn ta đã quyết định, và không thể nào xoay chuyển được.

Nhưng kỳ thực nàng có thể nhìn thấy, hai cha con Long gia có mối quan hệ không tốt, thái đội nói chuyện cũng gay gắt, nhưng trên thực tế, hắn vẫn luôn rất tôn trọng cha mình.

Chỉ là cảm giác hai người họ có cái tôi rất lớn, mỗi người một ý, không ai chịu nhường ai.

“Làm gì nhìn tôi như vậy?”

Nói được thì làm được, Long đại thiếu đang thu dọn hành lý, trong lúc vô tình thoán quá lại phát hiện cô ta đứng trước mặt nhìn mình không nhúc nhích, hắn nhướn mày cất giọng hỏi.

Hix! Vừa vặn bị bắt gặp!

Vì thế Đường Tiểu Nặc quay ra hướng khác, giả bộ như không có chuyện gì.

Hắn ta cau mày buông hành lý: “Đường Tiểu Nặc, tốt nhất cô nên đường hoàng, đừng có việc gì cũng phải làm cho người đối điện suy xét ngờ vực, nếu không...”

“Hừ, anh không cần uy hϊếp tôi! Tôi biết anh sẽ nói là không có gì anh không làm được, vì anh là Long Cảnh Sâm Long đại thiếu, tôi cũng không muốn làm cái gì nha! Nói nữa, anh lớn lên đẹp trai như soái ca, tôi si mê anh đều không được à?”

Đường Tiểu Nặc nói xong còn sợ hắn không tin, cố ý làm ra vẻ mặt si mê, làm cho đôi phương suýt phát nôn.

“Ghê tởm!”

Long Cảnh Sâm nhanh chóng thu dọn đồ vật của mình, hắn liền gọi cho Sâm Địch kêu giúp hắn ta xử lý, mà nhìn quanh bốn phía, lại không có một kiện đồ nào là của Đường Tiểu Nặc.

Thực là nhìn mình như vậy cũng không một chút thương cảm ư?

Trời, rốt cuộc bọn họ vừa mới kết hôn sao, hơn nữa đồ vật của nàng đều ở trong phòng trọ nhỏ.

“Đi.”