Chương 12: Chính thức là vợ chung

Long đại thiếu nói xong liền tắt điện thoại, ngón tay thon dài rút ra chứng minh thư, và cũng nhắc Đường Tiểu Nặc mang chứng minh thư ra.

“Làm”!

“….”

Long Hữu Đình tuy rằng là cha của Long Cảnh Sâm, trên thương trường đều có tiếng nói. Nhưng Long Cảnh Sâm cơ bản là có những người bạn học cùng giờ đều thăng tiến trên con đường quan lộ, cũng đều là những người có ảnh hưởng lớn ở nơi đây.

Cho nên địa vị của Long đại thiếu là không thể kinh thường.

Mười phút sau, Long Cảnh Sâm cùng Đương Tiểu Nặc xong việc trở về, dù không cần sổ hộ khẩu, nhưng họ vẫn nhận được giấy kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.!

Đường Tiểu Nặc luôn nghĩ đến chuyện kết hôn của mình phải giống như một câu chuyện ngôn tình, giờ tim như bị dao cắt.

Trời ạ! Lòng ta đau!

Nàng thật sữ đã bán đứng chính mình với cuộc hôn nhân này!

Nhịn không được ngồi một chỗ tự đấm vào ngực mình, “Thực là tức quá đi mà!”. Quay đầu lại thấy hắn ta cũng không có phản ứng gì.

Chớp chớp mắt.

“Long thiếu, từ giờ trở đi hợp đồng bắt đầu có hiệu lực đúng không?”

Đường Tiểu Nặc vẻ mặt nghiêm túc nhìn hẳn ta hỏi.

“Đương nhiên.”

Long Cảnh Sâm lạnh lạnh liếc mắt nhìn nàng một cái, chính xác mà nói thì hợp đầu chính xác có hiệu lực.

Nếu như một cuốn tiểu thuyết, cốt truyện cần phải phát triển rõ ràng, ít nhất cũng phải có tình cảm sâu sắc rồi mới tiến đến hôn nhân.

Nhịn không được, nàng kêu rên, tốc độ kịch bản diễn qua nhanh quá.

Vì cái gì mà nhảy cóc nhanh vậy?!

Chẳng lẽ là bởi vì nàng xấu?!

Trong lòng nàng buồn bực, đột nhiên điện thoại di động của Long Cảnh Sâm vang lên.

Hắn vừa cầm điện thoại lên, phát hiện là cha gọi tới, quyết đoán không bắt máy.

Đường Tiểu Nặc âm thầm liếc mắt nhìn hắn, ngón trỏ đặt trong miệng cắn móng tay.

“Nhanh chóng lấy đồ đạc”.

Nàng dừng cắn móng tay, quay ra nhìn hắn:

“Hử, Lấy gì cơ?”

Long đại thiếu cầm tờ giấy kết hôn đưa ra: “Dựa theo tờ giấy này, giờ cô đã là vợ của tôi, chẳng lẽ cô và tôi sẽ không cùng ở một chỗ?”

Đường Tiểu nặc xoa mặt.

“Tốt, đi thôi”.

Dù sao thì ở chỗ cũ không thể nào tốt được, buổi tối ngủ cái giường kêu kẽo kẹt không ngừng, cho nên đối lập với căn nhà tráng lệ của Long gia, thì đúng là một nơi không tồi để lựa chọn.

“Tôi dọn đến Long gia, thì chúng ta sẽ ở chung một phòng sao?”

Nàng cảm thấy việc này tương đối quan trong, cho nên cần phải hỏi cho rõ ràng.

Nghe được những lời đó, Long Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng, trả lời:

“Người ngoài nhìn vào, chúng ta hiện đã là vợ chồng, đương nhiên là phải ở chung một phòng.”

Con tôm?!

Đường Tiểu Nặc nghe những lời quyết đoán như vậy, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Long Cảnh Sâm.

“Tôi nói cho anh, Long đại thiếu, tôi không bán thân trên giường, nếu a đưa tôi 3000 vạn thì tôi cũng không làm!” Sư phụ nhất nhất dạy nàng là phụ nữ phải giữ chong mình trong sạch! Chưa kết hôn thì không thể tùy tiền trao cái quý giá nhất của bản thân cho ai cả!

À mà.....gì vầy, chưa có kết hôn?! Nhưng nàng giờ chẳng phải đã kết hôn rồi sao?!

Ôi trời ơi, vậy phải làm sao bây giờ?!

Đường Tiểu Nại bấn loạn suy nghĩ. Long Cảnh Sâm dường như hiểu được những tâm tư của nàng, động tác nhanh nhẹn mang tờ giấy kết hôn cất đi, sau đó nhìn vào cập mắt cá chết của nàng, nghiêm túc, gằn từng chữ một: “Đừng có nằm mơ.”

Đừng nằm mơ? Mình đang mơ cái gì?

Đường Tiểu Nại không hiểu lắm lời hắn nói ra, đang định muốn tiếp tục hỏi cho rõ ràng, nhưng mà Long đại thiếu đã kéo nàng lên xe mà đi...

...

Long Cảnh Sâm không rõ tại sao Đường Tiểu Nặc vì điều gì mà không quay về phòng thuê trọ, mà bắt hắn chở đến một khách sạn.

Hơn nữa, cô gái xấu xí này còn không muốn hắn theo sau.

Ha hả, làm giống như hắn tình nguyện với cô gái ngốc này tạo thành một cặp!

Mười lăm phút sau, Đường Tiểu Năc để trong người thứ gì đó, làm cho phía trước phồng lên, liền chạy xuống dưới.

Long Cảnh Sâm nhìn nàng: “Hành Lý đâu?”

“À, tôi không có hành lý.”

Lúc trước vì chạy trốn người của Đường gia, căn bản là không kịp mang hành lý.

Huống chi hiện tại nàng là người có tiền, những đồ rách nát đó cũng không cần đến.

Mấu chốt nhất là quay lại lấy di vật của cha mẹ.

Long Cảnh Sâm nhìn chằm chằm bụng nàng, cảm thấy rất kỳ quái: “ Trong áo của cô có cái gì vậy?”

“Hì hì, bí mật.”

“Cô không muốn 60 vạn ư?”

“....”

Dám mang tiền để uy hϊếp ta!

Nàng như một chú chim sẻ nhỏ bất quá gặp đúng “Lão” hồ ly, buồn bực bĩu môi: “Là di vật của cha mẹ tôi.!”

Nói xong nàng lấy chiếc hộp nhỏ từ trong áo ra.

Dù sao nói cho Long Cảnh Sâm biết thì cũng không có gì đáng lo! Nàng cũng không cần phải làm như mình giống một tên trộm được.

Long Cảnh Sâm nhìn Đường Tiểu Nặc ôm tráp gỗ vào trong lòng, cái thứ đó chắc hẳn quý giá với cô ta lắm.