Chương 9: Máy phát hiện nói dối

Long Cảnh Sâm thấy Đường Tiểu Nặc lộ vẻ không chấp thuận, từ từ nới: “Tiền nhiều quá làm cô choáng váng hả?”

“Không đời nào!”

Đường Tiểu Nặc nghe thấy gì mà giả phu thê một lần nữa, liền bắt chước hắn, ném tập hồ sơ quay ngược lại về phía hắn.

Long đại thiếu thân mình nhẹ nhàng, tránh qua một bên.

Nàng tức giận hét lớn: “không phải tôi vừa giúp anh diễn xong một vở kịch sao?! Hiện tại tôi chỉ cần thù lao còn lại là mười vạn khối! đến nỗi này thì cái gì 300 vạn tôi cũng không cần.!”

Thật cho rằng nàng giúp hắn diễn một vở kịch, thì sẽ có một vở kịch thứ hai?

Hừ, nàng định từ chối!

Nhưng Long Cảnh Sâm bất chợt mở miệng quở trách nàng, trước đây nàng có một lịch sử đen tối. Chỉ trong phút chốc, nàng đành đầu hàng…

“Mười năm trước cô vào bệnh viện lấy cắp năm hộp thuốc trị cảm, chín năm trước cô ăn trộm ba mớ hành tây, cùng một cân trứng gà của người bán hàng. Bảy năm trước cô chuyển từ nghề ăn trộm, sang nghề chuyên ăn vạ. Tổng cộng 7 năm ăn vạ, cùng với 3 năm ăn trộm, nếu bị bắt cô sẽ bị phạt tới 250 vạn ( đồ ngốc).”

Những lời hắn nói ra như thuộc trong lòng bàn tay, nháy mắt nhìn nàng như chỉ thấy quá khứ là một màu đen mù mịt.

“Giỏi lắm! Anh làm thế nào mà biết rõ sự tình đến vậy?!”

“Tôi nói rồi, tôi là Long Cảnh Sâm”.

“Rốt cuộc giờ anh muốn thế nào?!”

“Chỉ cần ký vào giao dịch này, cô sẽ có 300 vạn.”

“Vậy nếu tôi không ký?”

“Tôi sẽ tức khác gọi điện thoại báo án, ngay dưới mặt sau của hợp đồng này là tám trang chứng cứ phạm tội của cô.”

“…”

Mọi định liệu đã nằm trong kế hoạch của Long Cảnh Sâm, hắn chắc chắn rằng nàng nhất định sẽ đồng ý.

Rốt cuộc, Đường Tiểu Nặc chấp nhận đầu hàng.

“Mang cái hợp đồng chó má của anh cho tôi, tôi cần xem lại một lần nữa!”

Vốn dĩ cha mẹ của Long Cảnh Sâm vì cô ở lễ đính hôn làm ầm ĩ, không những tức giận hành vi của hắn lại đoán chắc rằng 2 người đang diễn trò, hơn nữa người Hứa gia cũng tuyên bố nếu không phải là Long Cảnh Sâm thì sẽ không gả con gái nên hắn cần lập tức kết hôn.!

Vì thế…

Giờ biết làm sao…?

Tuy rằng là kẻ chết thay, nhưng nàng vẫn nhìn lại hợp đồng một lần nữa. Lúc sau nàng phát hiện ra, “kiểu chết thay” này kỳ thưc cũng rất nhẹ nhàng!

Kết hôn cùng Long Cảnh Sâm chỉ là hình thức, thực tế thì cả hai đều không có gì ràng buộc. Mắt khác nếu như có gì phát sinh, thì mọi điều khoản cũng đều có ở trong hợp đồng.

Hơn nữa….Mấu chốt chính là, với diện mạo của nàng bây giờ, tự tin là Long Cảnh Sâm cũng thấy chướng mắt.

Tốt rồi, ba tháng sau sẽ có 300 vạn, số tiền đó cũng đủ giúp nàng thoát khỏi đường giá, sang nước pháp định cư, rồi mở một cửa hàng….

Suy nghĩ thêm một chút, chỉ cần cố ba tháng thôi, điều đó cũng làm cho Đường Tiểu Nặc dao động.

“Ký chứ?”

“Được, tôi ký.”

Hì hì, 50 vạn hiện tại đều là của nàng!

“Trên hợp đồng giấy trắng mực đen ghi rất rõ, mỗi tháng anh trả tôi một trăm vạn! hiện tại mới có 50 vạn. À, không đúng, 40 vạn! vì 10 vạn anh còn nợ, tôi trừ vào luôn.”

Long Cảnh Sâm thật chưa thấy người phụ nữ nào lại tham tiền như cô gái này.

Hắn lạnh lùng cong môi: “yên tâm, trí nhớ của tôi thực sự tốt. Chút nữa nếu như cô vượt qua được máy phát hiện nói dối, tôi sẽ đưa cô đủ 60 vạn?”

Cái gì?! Máy phát hiện nói dối?

Đang vui sướиɠ ảo tưởng sẽ đến được nước Pháp tươi đẹp, Đường Tiểu Nặc như bị dội một gáo nước lạnh, làm nàng choáng váng.

Hắn ta cảm nhận được vẻ khiễn cưỡng của nàng.

“Không sai, máy phát hiện nói dối.”

Mười phút sau.

“A a a ! các người làm gì vậy, không biết tôi có bệnh quáng gà hay sao! Đẩy nhẹ thôi.!”

Đường Tiểu Nặc mơ hồ nhớ lại lúc trước, phóng đoán sẽ bị Sâm Địch đẩy một cách tàn nhẫn vào trong phòng tối. Chỉ là, ngay lúc này đây, vừa đẩy mạnh đi trong phòng liền sáng đèn!

Ồ, được đó. Lần này chẳng may nếu có vấp ngã thì cũng không lao nhầm vào ai.

Nhưng…

Đối diện với nàng là hai cô gái Châu Phi đầy vẻ to lớn, làm cho nàng không biết xử lý tình huống này thế nào?

“Ngồi xuống”.

Nàng bị hai ả châu phi kia đưa tới một chiếc ghế nhỏ, sau đó ấn nàng ngồi xuống.

Sức khỏe của hộ thật là không thể chống đỡ được!

“Đây là đâu?” Đường Tiểu Nặc nhìn xung quanh.

“Đường tiểu thư, đầu tiên tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là Âu Văn, là chuyên gia tâm lý vừa từ Mỹ trở về. Cô có nhìn thấy những bộ máy móc màu đen này không?”

Nàng gật gật đầu phối hợp.

“Cái này được gọi là máy phát hiện nói đối. Tôi được Long Hữa Đình tiên sinh kêu tới để làm thí nghiệm cho cô. Với mỗi lời nói dối của cô, máy sẽ tự động kêu lên cảnh báo, hơn nữa sẽ phóng ra một luồng điện thấp.”

Nói xong hai cô gái to lớn kia cầm lấy một đồ vật màu trắng giống như chiếc vòng đeo vào cổ tay nàng.

Khóc không ra nước mắt.

Đây là muộn điện giật chết mình sao?!