Chương 10: Vượt qua thử thách

“Bắt đầu.”

Trời a! ngay cả chút thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có sao?!

Loại này đem sử dụng cho một cô gái yếu ớt ư?

“Long thiếu……nỡ để cô ấy bị hành hạ như vậy sao?”

Sâm Địch nhìn qua cửa kính quan sát, nhìn thấy cảnh tượng bên trong mà lắc đầu, không nỡ nhìn.

Nhưng hiện tại Long Hữu Đình đang trên tầng lầu chờ tin tức, hơn nữa lần này ông ta mời chuyên gia tâm lý đến, nghe đâu là bạn lâu năm, căn bản là không có khả năng mua chuộc.

Nếu như máy phát hiện nói dối kêu lên thì nguy…

Sâm Địch có chút lo lắng cho cậu chủ.

Nhưng Long Cảnh Sâm lại bình tĩnh một cách lạ lùng.

Hắn khoanh đôi tay, lạnh lùng cười lớn một cách khó đoán: “còn nhớ rõ cậu điều tra về quá khứ của cô ấy không? Tôi tin tưởng, nếu những tư liệu cậu đưa cho tôi là đúng, thì bản lĩnh của cô ta với mới loài đồ vật này thì chỉ như đồ chơi trẻ con.”

Sâm Địch gãi gãi đầu, không nói.

Tuy rằng cậu chủ nói vậy, nhưng máy phát hiện nói dối này không phải thứ tầm thường…Thật không thể kinh thường được.!

Hơn nữa, nghe nói cái máy này ở nước Mỹ rất nổi tiếng, được chuyên gia tâm lý thường dùng, và nó thực sự lợi hại.

Sâm Địch chắp tay trước ngực, cúi đầu cầu nguyện cho cậu chủ của mình.

Ngàn lần cầu xin chuông đừng báo, ngàn lần cầu xin chuông đừng báo…

Nửa giờ sau, Đường Tiểu Nặc ở trong phòng tối trải qua đủ các lời nói vừa đấm vừa xoa, cộng thêm cái máy phát hiện nói dối tra tấn. Ở bên ngoài, Long Cảnh Sâm đứng sừng sững đứng chờ ngoài cửa. Không nói rõ là bảo vệ nàng, nhưng thật ra Sâm Địch vẫn thấy mồ hôi đổ ra trên trán cậu chủ.

Chờ Đường Tiểu Nặc nhảy nhót từ phòng tối ra tới cửa, Sâm Địch hoảng sợ nhìn nàng? Đột nhiên Sâm Địch hai mắt đóng chặt, hôn mê bất tỉnh.

“Ủa, sao vậy?? Thủ hạ của anh làm sao vậy?”

Nàng có vẻ mặt dọa người sao? Làm thế nào mà vừa nhìn thấy nàng đã hôn mê bất tỉnh?

Long Cảnh Sâm khuôn mặt lạnh tanh nhìn nàng, khi nàng ở trong phòng tối hắn cũng rất tập trung chú ý, tuy rằng không nghe được các cuộc đối thoại ở bên trong, nhưng rõ ràng máy phát hiện nói dối chưa một lần kêu lên.

Cái này làm cho hắn đã ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn.

Đường Tiểu Nặc nhìn Long Cảnh Sâm chớp chớp mắt.

“Long đại thiếu, anh làm gì nhìn tôi như vậy? Anh như vậy tôi sợ anh yêu tôi mất”!

“Yêu cái đầu cô, tưởng cái gì đâu.”

Long Cảnh Sâm lạnh lành “hừ” một tiếng, lúc này đột nhiên nghe được tiếng bước chân, điện trong phòng bật sáng lên, hắn liền nhanh chóng dùng cánh tay đưa ra ôm eo nàng: “ Dựa vào tôi”.

Hắn ta thấp giọng nói.

Đường Tiểu Nặc nghĩ đến 60 vạn còn chưa được cầm trong tay, ngoan ngoãn dựa vào người hắn.

Long Cảnh Sâm xoay người ôm lấy nàng, chỉ thấy Long Hữu Đình đi cùng người phụ nữ xinh đẹp, và một đám người đi tới.

“Kết quả đâu?”

Long lão gia đưa ánh mắt âm thầm nhìn Đường Tiểu Nại, sau đó mới bước tới chỗ Âu Văn.

Âu Văn đem hai tờ giấy trắng quá, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Đường Tiểu Nặc yên lặng mà cười thầm.

Hừ Hừ, cho rằng nàng ăn chay?

Sư phụ từ 5 năm trước đã dạy nàng các kỹ năng, trong đó có cách đối phó với máy phát hiện nói dối.

Rốt cuộc loại đồ vật này nghe thì lợi hại, nhưng trên thực tế chỉ cần hiểu được nguyên lý hoạt động là có thể khắc chế, muốn giấu diếm được máy phát hiện nói dối thì chỉ cần một chút thủ thuật.

Long Hữu Đình sắc mặt càng tái đi, hắn giơ quải trượng lên, chọc mạnh xuống mặt đất.

“Long Cảnh Sâm!”

“Ba, ba cũng thấy rồi, con không có lừa ba, Tiểu nặc đích xác là người con yêu, con không thể cưới Hứa Nhược Hàm, con muốn kết hôn cùng Đường Tiểu Nặc.”

Long Cảnh Sâm ngạo nghẽ nói trước mặt mọi người một cách nghiêm túc, Đương Tiểu Nặc có cảm giác thoáng qua tim mình như ngừng đập.

Bất quá thì cũng đành vậy.

Rốt cuộc thì yêu tấm lòng cô ta, chứ nét đẹp thì có chi!

Long Hữu Đình bị những lời nói của Long Cảnh Sâm làm cho tức điên, toàn thân bắt đầu run lên.

Đường Tiểu Nặc thấy hai cha con đối chọi gay gắt, cảm giác rất kinh ngạc.

Đúng lúc này, chỉ nghe Long lão gia hô to một tiếng: “Âu văn!”

“Long Tiên sinh?”

“Cậu tìm một bác sỹ tốt đến đây, kiểm tra cho cô gái này.”

Long lão gia chỉ vào nàng, mặt lạnh như bang, dù sao ông ta không tin cô gái kia dám vì Long Cảnh Sâm mà liên lụy.

Đương Tiểu Nặc có chút luống cuống.

Nàng có thể tránh máy phát hiện nói dối, nhưng tránh được bác sỹ thì không thể.!

Vội vội vàng vàng nhìn về phía Long Cảnh Sâm, chính mình hiện tại còn là đóa hoa cúc cô đơn, thì lấy đâu ra mang thai một đứa bé trong bụng được.?!

Long Cảnh Sâm ôm sát nàng, cảm nhận được rõ sự lo lắng từ nàng, đón nhận ánh mánh hùng hổ của cha, trầm giọng nói: “Tiểu Nặc là thai phụ, những việc vừa rồi đã làm cho cô ấy mệt, giờ lại để bác sỹ kiểm tra….có thể để ngày mai mời bác sỹ cũng được.”

“Không được!”

“Cô ấy là người con yêu, không ai có tư cách làm ảnh hưởng đến nàng.”

Wow, đúng là có tư cách của một nam nhân.

Từ từ, không đúng!

Lời này chợt nghe như rất hảo hán, nhưng thực tế là lời nói để cứu…..bản thân Long đại thiếu! Hắn ta đang trong một tình huống rất nghiêm trọng.