Chương 29: Ba mẹ đều mất

Ánh nắng ấm áp len theo khe cửa sổ chui vào trong phòng, chiếu lên người con gái mềm mại đang nằm trên giường. Người nọ khẽ cử động thân thể, chiếc chăn trên cơ thể theo động tác của cô mà trượt xuống để lộ ra làn da trắng cùng những dấu vết ám muội trên cơ thể.

Nguyên Hạ vươn người, mở ra đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ, đầu đau vô cùng, trên cơ thể có chút mỏi. Cô không nhớ tối qua mình đã trở về như thế nào chỉ nhớ là đến khi trở về biệt thự đã bị Trác Thành nữa ôm nữa vác mang vào phòng ngủ diễn một màn phim cấm trẻ em.

Nhìn xung quanh, căn phòng đã được trở về dáng vẻ trước đó, quần áo cùng đống hỗn độn đã được anh dọn dẹp sạch sẽ. Lúc trước cô không ít lần tự mình thức sớm để thu dọn, da mặt cô mỏng không muốn để người làm giúp đỡ những việc thế này. Huống hồ, những thứ bọn họ để lại đều có vết tích của chuyện ân ái.

Tắm rửa sạch sẽ, cô thay ra một bộ quần áo thoải mái rồi xuống lầu. Hôm nay là chủ nhật, có thể ở nhà thư giản một chút.

“Dì Lan, chào buổi sáng”

Nguyên Hạ ngọt ngào cười, ánh mắt rạng rỡ khiến người khác yêu thích.

Căn biệt thự đã được Trác Thành thuê thêm bảo vệ và giúp việc, cũng đã xây thêm một khu nhà ở tách biệt với gian nhà chính nên vẫn có thể đảm bảo sự riêng tư. Dì Lan cũng không cần phải đi đi lại lại như trước nữa.

Ở cùng cô gái này một thời gian bà rất yêu thích cô ấy, vui vẻ, lại khiêm tốn đối với mọi người đều rất tốt. Chẳng trách có thể khiến Trác Thành yêu thích.

“Cô Hạ ngồi đi, tôi mang đồ ăn sáng đến cho cô”

“Dạ được”

Nguyên Hạ nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Trác Thành đâu, hôm nay anh ta cũng đi làm sao?

“Cô đang tìm chủ tịch sao?”

Dì Lan thấy cô đảo mắt tìm kiếm liền có lòng tốt nhắc nhở.



“Hôm nay là ngày giỗ của bà chủ, chắc là chủ tịch đã đến mộ thăm bà ấy rồi”

Nói tới đây, ánh mắt dì Lan hiện lên sự thương cảm, giọng trầm xuống. Nguyên Hạ thấy phản ứng của bà ấy liền lên tiếng hỏi.

“Mẹ anh ấy mất rồi sao?”

Dì Lan đặt bát cháo xuống, tự mình ngồi xuống đối diện Nguyên Hạ. Sau một tiếng thở dài liền bắt đầu kể.

“Nói đúng hơn thì là ba mẹ đều mất cả”

Động tác khuấy cháo của cô ngừng lại, ngạc nhiên nhìn.

“Cô đừng thấy chủ tịch suốt ngày gương mặt lạnh lùng thật ra cậu ấy rất đáng thương cũng rất cô đơn. Năm 15 tuổi thì đã mồ côi cả ba lẫn mẹ, người còn mang bệnh”

Nguyên Hạ lặng thing nghe, tiếng dì Lan cứ nhẹ nhàng mà đánh thẳng vào trái tim cô, nó như cảm nhận được câu chuyện buồn mà đập rộn, vô thức nhói lên một cái. Cô chỉ thấy Trác Thành khó gần mà chưa từng nghĩ qua tại sao anh ta lại khó gần. Cô nhìn dì Lan ở phía đối diện, nhẹ giọng hỏi.

“Dì đã làm việc cho anh ấy bao lâu rồi?”

“Hơn mười năm”

Ánh mắt bà ấy ánh lên vẻ hoài niệm, khẽ mở lời nói tiếp.

“Từ hồi chủ tịch còn nhỏ thế này, khi mà cậu ấy còn chịu khổ ở nhà họ Tống”

Bà ấy đưa cánh tay ra ước lượng, khi nghĩ đến dáng vẻ Trác Thành lúc nhỏ khẽ cười một cái. Cậu nhóc hôm nào nói với bà “dì Lan sau này con có tiền sẽ để dì về ở với con, con sẽ trả tiền cho dì thật nhiều, để dì không ở đây chịu khổ nữa”. Ai lại nghĩ ra được câu nói tùy tiện của cậu nhóc đó lại có thể thành sự thật.



Quả thật Trác Thành đã làm được, đã để bà ở lại làm việc với mức lương ngất ngưỡng, bà biết vì chủ tịch yêu quý nên muốn bà được hưởng phước, nếu không chỉ là những bữa ăn như thế sao lại nhận được số tiền như vậy.

Nghe đến nhà họ Tống, đôi mày của Nguyên Hạ khẽ nhíu lại, tò mò hỏi.

“Anh ấy từng ở nhà họ Tống sao?”

Dì Lan nghe cô hỏi bắt đầu có chút nổi giận, lời nói chua chát xen lẫn sự bất bình.

“Từng ở qua, khi đó nhà chủ tịch xảy ra chuyện, mẹ quá con côi đáng thương biết mấy. Bất đắc dĩ mới phải đến nhà họ Tống, vậy mà bọn họ…bọn họ thật không phải là con người”

Bàn tay đã có chút lão hóa của bà nắm chặt lại, nơi khóe mắt ứa lệ, nghĩ đến tình cảnh năm đó không kiềm được mà mắng một câu.

“Năm đó đã xảy ra chuyện gì sao dì Lan?”

Lời của Nguyên Hạ vừa dứt thì câu chuyện của bọn họ bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của người giúp việc, cô ta hớt hải chạy vào trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

“Dì Lan ống nước ở vườn hoa phía sau nhà chính bị vỡ, bây giờ tràn cả sân sau rồi”

Dì Lan nghe xong vội vã đứng dậy, hướng Nguyên Hạ nói một tiếng.

“Cô Hạ, tôi đi xử lý đã, sau này lại cùng cô trò chuyện”

Nói rồi bọn họ vội vã chạy đi kiểm tra. Nguyên Hạ nhìn theo bóng lưng đã có tuổi của dì Lan, ánh mắt thất thần, trong đầu cô vẫn còn quanh quẫn câu nói lúc nãy của bà ấy.

Rốt cuộc nhà họ Tống đã làm gì?