Chương 41: Dùng thân báo đáp

Trác Thành đứng trước cửa sổ lớn, nhìn ra bên ngoài khung cảnh lãng mạn của thành phố. Cảnh sắc hút mắt cũng không khiến anh thích thú bằng tin tức vừa được nghe.

"Ông ta làm vậy thật sao?"

"Vâng, ông ta đã đem 15 phần trăm cổ phần Tống thị ra đầu tư rồi thưa chủ tịch"

"Tống Nghi không có ý kiến?"

Trác Thành nhướng mày, một chuyện lớn như thế không đời nào Tống Nghi lại đồng ý để Trác Thanh Phong tự ý quyết định.

"Chắc có lẽ là do những khoảng đầu tư gần đây mang lại lại nhuận tốt, tôi nghĩ bọn họ đang tham số tiền lãi"

"Vậy tốt, tiếp tục theo dõi cho tôi, có bất kỳ động tĩnh nào mau chóng thông báo"

"Vâng chủ tịch"

Người bên kia cúp máy, Trác Thành hài lòng nâng cao khóe môi, con ngươi đen khẽ chuyển động. Mọi việc quả đúng như dự kiến, Trác Thanh Phong đã mắc bẫy. Hiện tại anh đã nắm trong tay 35 phần trăm cổ phần của Tống Thị, chỉ cần thêm 15 phần trăm này anh sẽ đường đường chính chính trở thành chủ nhân của nó. Chỉ là Tống Nghi dễ lừa như thế sao?

Bà ta trên thương trường cũng có thể xem là tay lão luyện, Tống Thị trong tay bà ta từ một tập đoàn vừa đã trở nên hùng mạnh, chắc chắn không phải là cái danh hảo, mọi việc có lẽ nên cẩn trọng hơn.

Tiếng động nhỏ từ trên giường kéo anh về hiện tại.

Nguyên Hạ rón rén quấn chăn rời khỏi giường, nhưng đã bị người đàn ông phát hiện. Anh nhìn cô như một chú nhộng quấn kén khẽ cười, bước tới gần.

"Làm cũng làm rồi, chỗ nên thấy nên sờ anh đều thử qua cả, em còn sợ anh nhìn thấy"

Nguyên Hạ đỏ mặt, chống chế nói.



"Không giống, cái đó....anh...là ban đêm"

"Ban đêm và ban ngày cũng là em thôi"

Trác Thành xoa mạnh lên mái tóc rối của cô, buồn cười đáp.

Nguyên Hạ không đôi co nữa, vì cô biết người chịu thiệt chắc chắn là chính mình. Dứt khoác ôm chăn chạy vào phòng tắm.

Sau khi ra ngoài người đàn ông vẫn còn ở yên trong phòng, nhìn dáng vẻ hình như không có ý định sẽ ra ngoài.

"Anh hôm nay không đi làm sao?"

Cô vừa lau khô tóc vừa hỏi, thói quen làm việc của anh rất cố định, không phải cuối tuần chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi.

"Không, hôm nay nghỉ ngơi, dẫn em ra ngoài đi dạo một vòng"

Đây có được tính là hẹn hò không nhỉ?

Nguyên Hạ len lén mỉm cười, chạy vội đến vali chọn ra một bộ quần áo mà bản thân ưng ý nhất, lại phá lệ trang điểm một chút.

Quả đúng như anh nói, anh đã dẫn cô đi dạo một vòng thành phố, nhưng một vòng này có vẻ hơi lớn thoắt một cái mà bọn họ đã đi hết cả một ngày. Đến nổi chân cô cũng đã mỏi nhừ.

Từ những địa điểm nổi tiếng đến hàng quán ven đường, mỗi điểm đến chỉ cần là cô tỏ ra hứng khởi anh sẽ không cảm thấy phiền mà ghé lại.

Nguyên Hạ chưa từng chơi vui như thế, hào hứng đến mức túi lớn túi bé không có chỗ xách. Trác Thành ở một bên kiên nhẫn đợi cô mua sắm, trong đáy mắt ẩn chứa sự cưng chiều.



Cô đứng trước một cửa kính lớn, nhìn một vòng tầm mắt liền va phải chiếc cà vạt họa tiết trong tủ trưng bày. Ngẫm nghĩ từ khi bọn họ ở chung đều là Trác thành mua đồ cho cô, Nguyên Hạ chưa từng tặng anh một thứ gì.

Cô tự nhủ làm người phải có qua có lại, liền gọi nhân viên phục vụ đến, giúp cô gói lại.

Cuối cùng bọn họ kết thúc một buổi hẹn hò bằng món bánh nướng ở bên đường. Trác Thành nhìn cô ăn, ở bên cạnh lén lút chụp lại dáng vẻ thoải mái này, sau đó hài lòng cất điện thoại vào trong túi.

Trở lại khách sạn đã sập tối, bọn họ gọi thức ăn về phòng. Trong lúc Trác Thành đang tắm, cô cẩn thận đặt chiếc hợp có đựng cà vạt lên bàn làm việc.

Ăn tối xong, Trác Thành vào phòng xử lý công việc, liền nhìn thấy hộp nhỏ tinh xảo đặt trên bàn, anh nghi hoặc mở ra, bên trong là chiếc cà vạt màu sắc đẹp mắt. Anh mím môi cười, cẩn thận vuốt ve hai cái.

"Cảm ơn em vì món quà, tối nay sẽ dùng thân báo đáp"

Nguyên Hạ trên giường nhận được tin nhắn của anh, đọc xong cô xấu hổ chui vào trong chăn, nhưng nơi khóe mắt vui vẻ mà nheo lại.

***

Hội nghị diễn ra ba ngày, Nguyên Hạ tham gia rất tích cực, cô cảm thấy lần này có nhiều kiến thức hữu ích, cũng không uổng công đến đây. Rất nhiều nhà đầu tư cùng kiến trúc sư có danh tiếng xuất hiện ở đây, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Nguyên Hạ tham gia đến ngày thứ hai thì đã xảy ra chuyện.

"Nguyên Hạ, em mau trở lại xảy ra chuyện rồi"

Tần Lãnh gọi đến cho cô, có vẻ nghiêm trọng thông báo. Cô nhận được tin vội vã đặt chuyến bay sớm nhất trở về. Ngồi ở sân bay, cô do dự một chút mới gửi cho Trác Thành một tin nhắn.

"Có chút chuyện xảy ra, em phải trở về nước gấp"

Cô lo lắng liên tục xoa hai tay vào nhau, không phải mọi việc rất ổn sao? Đang yên đang lành lại gặp sự cố công trình, hiện tại cô chỉ hy vọng những công nhân thi công đó không gặp nguy hiểm, những chuyện khác từ từ rồi tính.