Chương 2: Giấy chứng thực

"Tao nói cho cái mặt mày biết chứ Ninh Nhị Cẩu. Nếu mày còn coi tao là mẹ thì mày dắt con vợ mày đi ngay đi, đừng làm chướng mắt tao." Mụ già trước mặt chống nạnh, mạnh mồm.

Bà ta không thèm để ý lời mình nói sẽ bị người ta lên án thế nào.

Tống Ngọc Nhứ lau nước miếng mà mụ già kia phun lên mặt, vẻ mặt kiểu "sống không còn gì luyến tiếc".

Rốt cuộc là cô đã tạo nghiệt gì thế hỡi giời?

"Được."

Ai nói đấy?

Tống Ngọc Nhứ nhìn Ninh Nhị Cẩu mở miệng đáp lời, cô hơi hoảng hốt. Mấy người nhà họ Ninh cùng những cán bộ, đội viên đang có mặt tại đây cũng hốt hoảng theo cô.

Đại đội trưởng nhìn Ninh Nhị Cẩu, không đồng tình: "Nhị Cẩu à, cháu đừng có nói lẫy."

Lúc này Ninh Nhị Cẩu lại cực kỳ bình tĩnh, anh nói: "Chú đội trưởng, lời cháu nói không phải lời giận dỗi đâu chú."

Nói rồi anh lại cười tự giễu: "Chú đội trưởng, mấy năm nay các chú cũng biết cháu lười đến mức phải để cha mẹ anh chị nuôi. Nhưng từ ngày làm việc, tuy cháu không lấy trọn điểm thì cũng là tám, chín điểm. Bình thường cháu cũng làm hết mọi việc trong nhà, chưa nói đến chuyện hay phụ anh phụ chị. Cháu chẳng biết sao cháu lại bị đồn là thứ lười nhát, nói cháu liên lụy gia đình nữa. Cháu có hề lười đâu? Huống hồ hôm nay cháu mới cưới, dẫn theo cô vợ, lười thế làm sao mà đủ ăn? Còn chưa bàn tới chuyện hiếu kính cha mẹ."

"Nhưng mấy thứ này không quan trọng. Cháu biết cháu có thể tự kiếm tiền bỏ vào mồm. Cháu cũng chẳng phải cái loại từng này tuổi đầu mà chỉ sống dựa dẫm đợi cha mẹ anh chị nuôi."

Nói tới đây, Ninh Nhị Cẩu như thể hết sức đau lòng hết sức, anh cười khổ một tiếng, còn giơ tay lay khóe mắt. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh, mấy đội viên vây xung quanh đều đau lòng.

Nói tới đây, Ninh Nhị Cẩu như là thương thấu tâm, hắn cười khổ một tiếng, còn giơ tay lau một chút khóe mắt, này phó yếu ớt bộ dáng xem vây xem các đội viên đều đau lòng.

Phải rồi. Trước đây toàn nghe nhà họ Ninh nói Ninh Nhị Cẩu lười thế này thế nọ, lớn to đầu mà phải để cha mẹ anh chị lo. Nghe thế bọn họ đều xem nhẹ Ninh Nhị Cẩu chưa lấy vợ mà ngày làm được tám, chín điểm công, thừa tiền tự nuôi bản thân.

Lại nói, con của anh trai và chị dâu đều nhờ Ninh Nhị Cẩu nuôi cơ mà.

Trước kia không thấy gì, nhưng giờ Ninh Nhị Cẩu nói thế, đội viên của đại đội tiên phong cảm thấy đám người nhà họ Ninh đúng là không biết xấu hổ.

Thấy bà Ninh há miệng muốn mắng, đại đội trưởng trực tiếp đen mặt quát to: “Được rồi, còn chưa đủ mất mặt à?” Mắt xong, ông ta nhìn ông cụ Ninh một cái: “Nhà ông đàn bà làm chủ à?”

Gã đàn ông vẫn luôn ngồi bên cạnh vợ mình vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu, nhà này tôi làm chủ.”

Đại đội trưởng hừ một tiếng, hiển nhiên đang không vui.

Danh tiếng nhà họ Ninh này trong đại đội tiên phong trước đây vốn dĩ không ra gì. May mà giờ đã giao thuế lương của vụ thu rồi. Nếu chuyện ầm ĩ này xảy ra lúc đang thu hoạch, chắc chắn ông ta sẽ sắp xếp cho nhà họ làm việc khổ nhất, mệt nhất để luyện trí nhớ.

Thư ký đứng bên cạnh hỏi: “Mọi người thật sự muốn chia nhà ư?”

Ông Ninh hơi do dự nhưng nhìn vợ đang phì phò thở bên cạnh, lại nghĩ tới vận xui mà thằng con trai kéo tới trong nhà, cuối cùng ông vẫn cắn răng: “Chia.”

Nếu không chia nhà, làm sao họ có thể sống với thằng hai được nữa?

Từ nhỏ thằng hai đã mang xui xẻo, lúc mẹ nó đẻ nó ra bà còn bị thương, từ đó trở đi còn mắc bệnh không mang thai được nữa.

Huống hồ năm đó thầy bói đã phán thằng con này là trời phạt nhà họ, chỉ cần nó ở nhà ngày nào, ngày ấy gia đình sẽ mãi không tốt lên được.

Thời gian đã qua lâu, không bàn đến chuyện cũ. Nhưng ngày hôm nay thằng hai lấy vợ, vợ nó vừa vào cửa thì cháu nó đã té ngã vỡ đầu chảy máu, sao ông có thể yên tâm cho thằng hai ở nhà được nữa?

Vẫn phải chia nhà ra thì gia đình ông mới được bình an.

Ông Ninh xoa xoa tay, vẻ mặt trung thực mang theo chút nịnh nọt mà nói với đại đội trưởng và thư ký đại đội: “Đại đội trưởng, thư ký, hai người xem. Nhà chúng tôi chia nhà không phiền mọi người nữa, chúng tôi tự xử được. Cả ngày nay mọi người cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Vừa thấy ông thế này là đại đội trưởng và thư ký biết ngay ông đang nghĩ gì.

Hai vợ chồng ông Ninh thiên vị có tiếng. Tuy đây là chuyện nhà người ta, nhưng đại đội trưởng và thư ký chẳng thể để Ninh Nhị Cẩu bị bắt nạt được. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ bàn tán họ làm cán bộ mà không nghĩ cho dân.

“Tới cũng tới rồi, để chúng tôi làm chứng cho mọi người chia nhà.” Đại đội trưởng chắp tay sau lưng, vờ như không hiểu ý ông Ninh. “Ông Lý, ông tính điểm công của Nhị Cẩu ra. Nếu đã chia nhà thì phải chia rõ ràng rành mạch.”

Kế toán vội vàng lên tiếng, mở sổ bắt đầu tính.

Hai vợ chồng nhà họ Ninh, người anh và cô chị dâu thấy thế nét mặt thay đổi xoành xoạch như pha màu. Nhưng nhìn ánh mắt uy hϊếp và khuôn mặt lạnh lùng của đại đội trưởng, họ không dám ho he gì.

Thấy bọn họ ‘mềm nắn rắn buông’, thư ký đại đội cười nhạo một tiếng, nhắc nhở: “Chia nhà đi. Ông lý tính bên này, bên đó mấy người chia nhà đi, không chậm trễ đâu.”

Nhìn cán bộ trong đội làm việc thiên vị Ninh Nhị Cẩu rõ ràng, mặt đám người nhà họ Ninh đen như đáy nồi.

Cuối cùng hai vợ chồng Ninh Nhị Cẩu ra ngoài ở, nhà họ là căn nhà tranh rách nát bùn cỏ lẫn lộn trước nhà họ Ninh.

Ngoài ra còn chia thêm mười đồng tiền, đồ của Ninh Nhịn Cẩu và Tống Đại Tuyết cũng được cho phép mang đi, gồm cả đồ ăn mà đại đội vừa phát cho Ninh Nhị Cẩu.

Mà Ninh Nhị Cẩu phải hiếu kính cho cha mẹ mỗi năm hai đồng, năm ký ngũ cốc tinh chế* và 50 ký ngũ cốc thô*.

[Chú thích:

*Ngũ cốc tinh chế: Các loại ngũ cốc thành phẩm đã được chiết tách, xử lý.

*Ngũ cốc thô: gồm ngô (bắp), kê, gạo nâu, lúa mạch, yến mạch, kiều mạch, cám, lúa mì và các loại đậu khô chưa qua xử lý.]

Cái kiểu chia nhà thế này khiến các đội viên đều cảm thấy bất công. Nhưng ông bà Ninh đều là người lớn, hơn nữa hai vợ chồng Tống Đại Tuyết và Ninh Nhị Cẩu cũng đồng ý, bọn họ cũng không tiện nói gì.