Chương 8: Chân Tướng 1

8.

“Cô nói nhiều như vậy là muốn nói cổ thi thể trong viện kia là con gái cô làm?”

Trong phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, ánh sáng rất thấp sáng ngời, cảnh sát Lưu nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như lang sói.

Tôi khẩn trương nói:

“Khẳng định là nó.”

Nữ cảnh sát bên cạnh liếc mắt nhìn tôi một cái, thần sắc tràn ngập phức tạp.

Cảnh sát Lưu cầm hồ sơ lên:

“Trong một giờ, tôi nghe xong chuyện xưa từ lúc ra đời đến khi mấy tích của một ác nữ, vô cùng xuất sắc.”

“Cảm ơn anh đã nghe tôi kể lâu như vậy.”

Tôi đặt tay trên đầu gối, gắt gao nắm lấy váy:

“Nhưng này không phải chuyện xưa, tất cả đều là sự thật.”

Cảnh sát Lưu cười cười.

Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, không biết hắn còn muốn hỏi cái gì.

Sáng hôm nay, một đám cảnh sát đột nhiên xông vào nhà tôi, mời tôi đến Cục Cảnh Sát “uống trà”, trong lúc đó lại đào được một cỗ thi thể với độ hư thối cao trong sân nhà tôi.

Tôi không biết mọi chuyện sao lại thế này.

Sau khi Mục Âm rời đi, tôi một mình ở nhà chiếu cố chồng, mỗi ngày trôi qua rất yên bình.



Không có con gái bên cạnh, tôi cùng chồng hai người hoạn nạn nâng đỡ. Mặc dù hắn bị liệt nằm trên giường, không thể sinh hoạt bình thường nhưng tôi hoàn toàn không ghét bỏ.

Tôi nghĩ, ngày nào đó khi y học kỹ thuật phát triển, tôi sẽ dẫn chồng đi bệnh viện, nói không chừng anh còn có thể hồi phục!

Đến lúc đó, chúng tôi như người bình thường nương tựa nhau, không cần sinh con nữa, chỉ có chúng tôi hai người là được rồi.

Cho đến khi cảnh sát đến đánh vỡ sự bình yên này.

Mà cỗ thi thể kia là được chôn trong sân nhà tôi lúc nào!

Cảnh sát Lưu nói:

“Cô nói con gái cô từ khi ở trong bụng mẹ đã gϊếŧ chết song thai của mình, thiếu chút nữa hút khô cô, sinh đã biết cắn cô, hai tuổi lấy chiếc đũa chọc vào mắt vυ" nuôi, ba tuổi cầm dao đâm cô, 4 tuổi dùng dao phay ném vào người bạn nó, năm tuổi đẩy bạn nó xuống thang lầu, tám tuổi hại chết một cô bé.”

Tôi nhẹ giọng sửa lại cho đúng:

“Không phải vυ" nuôi mà là bà nội, sau đó thị lực của mẹ chồng bị giảm đi rất nhiều."

Cảnh sát Lưu cười cười:

“Tóm lại thiếu chút nữa chọc hư mắt vυ" nuôi, sau đó hại chồng cô bị tai nạn xe cộ, nằm liệt trên giường, cho nên đứa nhỏ mười một tuổi gϊếŧ một người trưởng thành là hợp lý?”

Tôi khẩn trương nhấp môi:

“Không phải nó làm, còn có thể là ai làm nữa?”

Cảnh sát Lưu mỉa mai cười:

“Vì cái gì không thể là cô?”

Tôi sốt ruột nói:

“Không thể là tôi! Vì sao tôi phải gϊếŧ người chứ?”

Cảnh sát Lưu nói:

“Thi thể kia là tài xế cô hận nhất, cô hoàn toàn có lý do gϊếŧ hắn.”

“Không phải tôi, là Mục Âm làm! Chỉ có cái thứ tàn ác trời sinh như nó mới có thể làm ra chuyện đó!”

Tôi vỗ bàn hô.

Cảnh sát Lưu không dao động:

“Được rồi, muốn gặp con gái cô không?”

“Mục Âm?”

Tôi sửng sốt một chút:

“Các người tìm được Mục Âm?”

“Đương nhiên, cô có thể gặp nó.”

Cảnh sát Lưu nói, nhìn nữ cảnh sát bên cạnh gật gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng thẩm vấn nhỏ hẹp mở ra, nữ cảnh sát dẫn theo một thân ảnh nho nhỏ đi vào trong phòng.

Ánh đèn chiếu sáng lên dung nhan đó.

Con gái thực gầy, hai má cơ hồ ao hãm đi rất nhiều, cả người gầy trơ xương, tóc khô khốc vàng đi, tựa hồ đã bị tra tấn gì đó rất lớn.

“Con đã đi đâu?”

Thấy bộ dáng của Mục Âm thê thảm như thế, tôi nhịn không được đau lòng.

“Con có biết không, con đi rồi Mẹ rất lo lắng cho con?”

Tôi hồng vành mắt nói:

“Ba con nói con một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, kêu mẹ đi tìm con, nhưng ba con bị liệt chỉ có thể nằm trên giường cần có người chiếu cố, mẹ mới không thể đi tìm……”

Con gái dùng ánh mắt xa lạ, thống khổ lại sợ hãi nhìn tôi, một lát sau, mới dùng thanh âm nghẹn ngào mà nói:

“Bà tỉnh lại đi.”

Nó nhìn tôi chằm chằm, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, run rẩy nói:

“Ba!”