Chương 9: Chân Tướng 2

9.

Ba?

Tôi sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn xung quanh, nhíu mày nói:

“Ba con tê liệt nằm ở nhà, không ở đây.”

Nhắc tới ba con bé, tôi bỗng nhớ tới chính mình đã ở cục cảnh sát lâu rồi, chồng tôi một mình ở trong nhà, hắn không thể sinh hoạt bình thường, tôi nên làm cái gì bây giờ?

“Tôi phải đi về.”

Tôi đứng lên, xiềng xích trên tay xôn xao vang lên, tôi cả giận nói:

“Các ngươi có thể thả tôi ra không?”

“Khó mà làm được.”

Cảnh sát Lưu lắc đầu:

“Mục tiên sinh, anh là hung thủ gϊếŧ người, chúng tôi không thể thả anh rời đi.”

“Cái gì mà Mục tiên sinh?! Các ngươi rốt cuộc nói bật bạ cái gì, tôi là Triệu Oánh! Chồng tôi còn ở trong nhà, tôi phải đi về chiếu cố hắn!”

Tôi bỗng dung tỉnh ngộ, gắt gao mà nhìn chằm chằm con gái:

“Các người căn bản không phải cảnh sát, Mục Âm, mày lại làm chuyện xấu, ngươi thật sự ngày càng quá mức!”

Mục Âm che lại mặt khóc ròng nói:

“Ba ba, ba tỉnh đi, ba không phải mẹ, ba là nam nhân!”

“Mục Âm, mày lại nói lung tung gì đó!”

Tôi tức giận bừng bừng:

“Sao mày còn không chết đi?!”

Con gái tôi sợ tới mức lui về phía sau một bước, nữ cảnh sát ôm lấy nó, lạnh lùng nói với tôi:

“Mục tiên sinh, nếu không phải con gái anh thông minh, nghĩ cách cậy cửa sổ chạy ra gnoafi, chỉ sợ nó thật sự sẽ chết ở trong tay anh.”

“Mày nói bậy cái gì đó?!”

Tôi hô.

Nữ cảnh sát móc gương ra, đưa tới trước mặt tôi.

Trên mặt gương trơn nhãn phản xạ hình dáng một người phụ nữ, tóc dài váy hoa, da trắng môi đỏ, trông vô cùng mỹ lệ.

“Ha, các người xem, tôi là nữ nhân!”

Tôi chỉ vào gương kêu lên:

“Tôi nói đúng rồi, các người muốn hại tôi!”

Cảnh sát Lưu không kiên nhẫn, đứng lên kéo tóc trên đầu tôi xuống.

Tôi sờ sờ cái đầu mình, phát ra một tiếng thét chói tai.

Người trong gương cũng phát ra tiếng thét chói tai, vai rộng lớn, ngực bằng phẳng, thời điểm thét lên, hình ảnh đôi môi hồng đối nghịch với tiếng gào rống âm trầm.

Cảnh sát Lưu còn chưa thỏa mãn, hắn lấy khan giấy bên cạnh xoa khắp mặt tôi, sau đó lại đưa gương ra.

“Hiện tại, anh vẫn là phụ nữ sao?”

Trong gương là khuôn mặt nam nha, đây là gương mặt của chồng tôi, ngày nào tôi cũng gặp, khẳng định sẽ không nhận sai.

Không phải……

Nếu tôi là anh, vậy người trong nhà là ai?

Người chồng bị liệt nằm trên giường của tôi……

“Tôi…chồng, người chồng ở nhà tôi…”

Cả người tôi run rẩy.

Biểu tình cảnh sát Lưu có phần phức tạp, tựa hồ có chút ghê tởm, nói:

“Đây là chồng anh.”

Lúc này hắn trải mấy tấm ảnh chụp lên bàn.

Trong ảnh chụp là than thể trắng bệch của phụ nữ đang cuộn tròn trong tủ đông, biểu tình thập phần an tường.

“Triệu nữ sĩ tử vong do tai nạn xe cộ, sau đó anh tìm cơ hội gϊếŧ tài xế, đem cơ thể tài xế cùng Triệu nữ sĩ, với con gái trở lại nhà cũ. Anh chôn cơ thể tài xế ở hậu viện, chính mình giả làm Triệu nữ sĩ tiếp tục sống. Tướng mạo tinh xảo, giả trang thành nữ nhân cũng không ai nhận ra.

Mỗi ngày, anh bắt con gái mình đút cơm, lau người cho cơ thể của Triệu nữ sĩ. Con gái anh không muốn, anh liền đánh nó. Sau khi nó phản kháng, anh đánh nó đến vỡ đầu chảy máu, sau đó ném vào trong phòng nhỏ nhốt lại.

Con gái anh thiếu chút nữa đói chết, may mắn nó cạy ra cửa sổ chạy ra ngoài báo nguy, nếu không chúng tôi cũng không biết chuyện anh làm.”

Những gì cảnh sát Lưu nói như con dao nhỏ, đâm thủng lớp phòng ngự tưởng chừng kiên cố trong lòng tôi.

Trong đầu tôi như nhớ lại hình ảnh nào đó.

Ánh đèn mê ly trên đường phố, phanh một tiếng, thân thể quay cuồng rơi xuống đất, màu đỏ tươi như ơn chậm rãi tràn ra từ cơ thể.

Mà nằm đó là… vợ tôi!

Lúc ấy, nhìn hình ảnh kia, tôi như trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng.

Sau lại…… Sau lại thần trí tựa hồ có điểm không rõ ràng.

Hiện tại nhờ Cảnh sát Lưu nhắc nhở, tôi như nhớ lại một ít.

Tôi giả thành bộ dáng nữ nhân dụ dỗ tài xế rồi gϊếŧ hắn.

Tài xế không phải hề say.

Hắn là chạy xe bình thường, mà vợ của tôi vì đuổi theo con gái enne sốt ruột vượt đèn đỏ, sau đó bị xe tông.

Đương trường t.ử v.o.n.g.

Đúng vậy.

Cô ấy đã c***.

Tôi không cách nào tiếp thu sự thật này.

Sau lại, tôi mặc lại quần áo của vợ, trang điểm như cô ấy, dùng nước hoa của cô… hết thảy đều như khi cô ấy còn sống…

“Anh không tiếp thu sự ra đi của vợ, dần cho phép bản than thay thế cô ấy, thậm chí tự bóp méo ký ức chính mình, cho rằng người ra đi là bản thân… A, có lẽ trong tiềm thức liền của anh cũng kỳ vọng như vậy. Anh hy vọng người ra đi kia là mình, người còn sống là Triệu nữ sĩ……”

Tôi che mặt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuôi.

“Mục tiên sinh, tinh thần anh có vấn đề, con gái anh là nhân chứng.”

Cảnh sát Lưu nói:

“Nhận tội đi.”

Tôi bỗng trừng lớn nhìn Mục Âm, gào rống nói:

“Là mày hại chết mẹ mày, mày chính là hư chủng trời sinh!”

Mục Âm run bần bật, thống khổ nói:

“Ba, ngày đó ba và mẹ khắc khẩu, mẹ tức giận nên mới chạy ra ngoài.”

Tôi mở to hai mắt, hô hấp thô nặng lên, hét lớn:

“Mày nói dối!”

Tôi không nhớ, cái gì cũng không nhứo!

“Mày nói dối! Mày chính là hư chủng! Mày đã gϊếŧ một người! Mày là hư chủng trời sinh!”

Tôi dùng hết sức hô to xông tới, người chung quanh chạy nhanh tới bắt lấy tôi.

“Dường như bệnh của hắn không nhẹ!”

“Lão Lưu, hiện tại làm sao bây giờ?”

“Trước nhốt lại, ặc, bị bệnh nhân tâm thần hại, tài xế nọ thật xui xẻo……”

“Hắn còn oan uổng con gái mình nữa……”