Chương 01: “Ông già”

Edit + beta: iamna

“Chỗ này phải đặt bút thật cẩn thận, chỗ này có thể làm màu sắc đậm hơn.” Hứa Sầm cúi người xuống, duỗi tay chỉ một vài chỗ trên bức tranh.

“Em biết rồi, thưa thầy.” Lương Tình gật đầu, cầm lấy cọ vẽ pha lại màu, tiếp tục chỉnh sửa.

Hứa Sầm đứng thẳng người, khoảnh khắc đứng dậy dường như mang theo một cơn gió, mái tóc dài của cô gái nhẹ nhàng tung bay, một mùi thơm xộc thẳng vào khoang mũi.

Hắn đứng bên cạnh Lương Tình, nhìn chằm chằm vào làn da trắng ngần ở cổ dưới mái tóc xoăn đen, dùng ánh mắt vuốt ve vô số lần rồi mới quay đi.

“A! Tiểu Khả? Anh đã đến chưa?” Hai tay Lương Tình cầm bút vẽ và thuốc màu, nghiêng đầu sang một bên kẹp điện thoại ở giữa vai và tai.

“Kétttttt” Một chiếc BMW X7 màu trắng đậu bên đường, một thanh niên tóc xoăn mặc áo hoodie trắng từ trên xe bước xuống. Hắn ta chạy tới vội vàng cầm lấy cây bút vẽ của Lương Tình, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi em, tiểu Tình, anh cố đi sớm hơn hai mươi phút mà đường vẫn tắc.”

Ngồi ở trong xe Ngụy Khả vẫn còn xin lỗi: “Tiểu Tình, em không giận chứ? Xin lỗi em.” Sau đó vừa lái xe vừa ngắm trộm Lương Tình.

“Không sao, em không giận.” Lương Tình mở hộp đựng đồ trước ghế ra, sau khi sờ soạng vài cái, cô lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ bỏ vào miệng.

“Thích không? Anh mới đổi khẩu vị.” Ngụy Khả hỏi.

“Ừm, cũng được. Nhưng em vẫn thích vị đào lần trước hơn.” Lương Tình nói.

Sau khi nghe xong, khóe miệng Ngụy Khả lập tức rũ xuống: “Lần sau anh sẽ không nghe nhân viên mua sắm giới thiệu nữa.”

“Ha ha, anh không biết sao, tiểu Khả? Bất cứ thứ gì mà người bán giới thiệu chắc chắn sẽ không bán chạy! Anh nghĩ mà xem, nếu bán chạy, bọn họ còn giới thiệu làm gì?” Lương Tình hiểu biết nói.

“A?” Ngụy Khả ủ rũ.

Lương Tình vươn tay ra xoa đầu hắn, sau đó vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu hắn, nói: “Nhưng không sao! Anh em nói đi một đàng học một sàng khôn, hihi ~ anh đã khôn hơn rồi!”

“Lời này chắc chắn là anh Thế Sâm nói.” Ngụy Khả cảm thấy khá hơn sau khi được cô xoa đầu an ủi.

“Đương nhiên, anh hai sao có thể nói được lời như vậy.” Lương Tình cười xấu xa.

Đưa Lương Tình về nhà, Ngụy Khả tạm biệt rồi lái xe rời đi. Lương Tình bước vào sân, rèm cửa trong một căn phòng tối trên lầu ba biệt thự tung bay.

“Dì Trương dì Trương, cháu muốn uống ô mai, nóng quá!” Đá bay giày, dùng chân trần giẫm lên những viên gạch lát nền bong loáng.

“Đây đây, dì đã chuẩn bị trước rồi, chỉ chờ con về uống thôi!” Dì Trương cầm lấy cây bút vẽ, xoay người vào bếp lấy ô mai.

Lương Tình bưng ly ô mai ướp lạnh ngồi thoải mái trên sô pha, bật điều hòa lên, chợt cảm thấy trên người có một cỗ mềm mại. Cô mở mắt ra. “Anh ~! Bây giờ ngoài trời đã 30 độ rồi đó?” Còn đắp cho cô cái chăn? Sợ cô lạnh chết sao.

Lương Thế Sâm không nói gì, lại xỏ một đôi dép lê lên chân Lương Tình. “Anh ~!” Lương Tình duỗi chân hất dép lê xuống.

Người đàn ông đứng dậy, nhìn đôi dép bị hất ra xa, lẳng lặng đi tới nhặt chúng lên, xỏ vào chân Lương Tình. Đột nhiên, từ cổ truyền đến một luồng ấm ấp khiến cơ thể cao lớn rắn chắc khẽ run lên. “Hì hì, em không đi dép đâu! Anh ôm em lên lầu đi!”

Hắn theo bản năng ôm lấy cô để cô tránh bị ngã xuống: “Đừng quậy.” Giọng nói trầm thấp thốt ra hai từ.

“Không quậy! Em muốn lên lầu, mau lên lầu đi!” Lương Tình ôm cổ anh trai lắc lư.

“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải ôm? Không sợ mất mặt sao?” Sau cửa lại có một người tiến vào.

“Liên quan gì đến anh! Hừ!” Lương Tình trợn mắt nhìn hắn.

“Phiền phức!” Lương Nhất Truy cũng liếc Lương Tình một cái, sau đó cộp cộp chạy lên lầu.

“Anh! Anh xem!” Lương Tình ôm cổ đại ca cáo trạng.

“Tối nay muốn ăn gì?” Lương Thế Sâm vừa nói lảng sang chuyện khác vừa bế muội muội lên lầu, đi được hai bước liền quay lại cúi xuống nhặt dép lê dưới đất lên rồi mới bế Lương Tình lên lầu.

“Em muốn ăn cá chua ngọt, bánh bao, cả thịt chua ngọt nữa!”

“Được.”

“Gì đây? Ai lại ăn bánh bao vào buổi tối?! Lại còn cá chua ngọt và thịt chua ngọt? What?!” Lương Nhất Truy vừa mới tắm xong, vừa ngồi xuống bàn ăn đã lập tức chết lặng, quay đầu trừng em gái đang ngồi bên cạnh ăn uống thỏa thích, quát: “Lương Tình! Lại là mày!”

“Thì sao? Đúng là em đấy! Không ăn thì đi xuống!” Lương Tình gắp một cái bánh bao nhỏ, không chịu thua đáp.

“Mày!” Lương Nhất Truy quay đầu lại: “Anh, anh cứ mặc kệ nó sao?!”

Lương Thế Sâm cầm chén, bình tĩnh nói: “Chú có ăn cơm không?”

Lương Nhất Truy tức giận vò đầu, gọi: “Dì Trương! Cho cháu một chén cơm!”

Ăn xong, Lương Thế Sâm gọi Lương Nhất Truy lại, nói buổi chiều ngày mai hắn phải đến khách sạn để đón chú nhỏ mới từ Mỹ trở về. “Tại sao em phải đi? Em không đi đâu!” Lương Nhất Truy từ chối.

“Anh cũng đi.” Lương Thế Sâm nói: “Ông nội đã sắp xếp rồi.”

“Em có quen ông ta đâu mà phải đi! Hơn nữa chưa gặp bao giờ sao phải gọi là chú.” Ngày mai Lương Nhất Truy đã có hẹn với anh em, nghe nói Lệ Cảnh có một loạt người mẫu mới tới. Vừa quay đầu liền nhìn thấy Lương Tình đang nằm trên sô pha, cười khúc khích xem phim hoạt hình., giận sôi máu hỏi: “Tại sao nó này không phải đi?!”

Lương Tình đột nhiên bị gọi tên, ngây thơ quay đầu lại hỏi: “Đi đâu?”

“Ngày mai đi đón chú nhỏ ở nước ngoài về ăn cơm!” Lương Nhất Truy nhất định phải kéo một cái đệm lưng theo.

“Ồ, đêm mai ta có hẹn với đám tiểu Khả rồi, không rảnh.” Cô bỏ một quả anh đào vào miệng rồi nói tiếp: “Em cũng không muốn đi ăn cơm với một “ông già” cùng hai người đâu.”

Cách nơi đây hai giờ lái xe, đèn của văn phòng chủ tịch ở đỉnh tầng cao ốc Lương thị vẫn còn sáng. Lương Khải Thâm đang tăng ca đột nhiên hắt xì một cái. Hắn đặt cây bút Parker ngòi vàng trên tay xuống, lấy một tờ giấy lau mũi.

Tối hôm sau, trong khách sạn thuộc sở hữu của Lương thị, hai anh em Lương Thế Sâm, Lương Nhất Truy cuối cùng cũng đợi được người đã chờ từ lâu ---- chú nhỏ của bọn họ, Lương Khải Thâm.

Cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của cha bọn họ. Nghe nói người này lớn lên ở Mỹ, năm nay vừa mới trở về.

Nhưng khi Lương Khải Thâm bước vào cửa, cả hai cũng phải sững sờ một lúc, không ngờ ông nội lại còn thích con gái nước ngoài? Người này so với Lương Thế Sâm xuất thân quân nhân còn cao hơn một chút. Dù tóc đen, nhưng các đường nét trên khuôn mặt rất cương nghị, nhìn thoáng qua cũng biết đây là con lai. Hai anh em nhìn nhau rồi nhanh chóng đứng dậy chào hỏi. Không nghĩ tới “ông già” trong miệng Lương Tình lại còn trẻ như vậy.