Chương 43: Anh là chàng trai em yêu nhất

Edit+ beta: iamna

Ngụy Khả hơi sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, ôm chặt lấy Lương Tình, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Nhưng vì khóc quá thảm nên khoang mũi tắc nghẽn, một lúc sau, dù không thở được cũng không nỡ buông Lương Thanh ra khiến cổ họng hai người phát ra những âm thanh kỳ quái.

Lương Tình khẽ đẩy hắn rồi thả lỏng miệng, muốn ngăn lại nụ hôn gần như khiến hắn ngạt thở này, nhưng rõ ràng là Ngụy Khả không muốn, vẫn hôn, “Anh muốn nghẹn chết chính mình sao?” Lương Tình tức giận đến nỗi véo mạnh vào eo hắn, cơn đau khiến cả người Ngụy Khả run lên, “Nghẹn chết cũng hôn.” Ngụy Khả lẩm bẩm, trong tiếng cười khúc khích của Lương Tình, hắn hôn khắp mặt người con gái mình yêu rồi ôm cô vào lòng.

“Tiểu Khả,” Hai người quấn quít một lúc lâu rồi Lương Tình mới vuốt ve mái tóc xoăn của hắn, “Đừng lo lắng nữa được không? Em không bỏ rơi anh đâu.” Cô hơi dừng lại, “Hôm nay em nói lại một lần nữa,” Cô nghiêm túc nhìn chàng trai khóc sưng cả mắt trước mặt, “Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh. Chỉ cần anh, Ngụy Khả, vẫn còn để em trong lòng thì anh sẽ mãi là chàng trai mà Lương Tình yêu nhất.” Ngụy Khả nhìn Lương Tình như chết lặng, nước mắt lại lần nữa rơi xuống, run run nói: “Em, em nói lại đi.”

Lương Tình nhìn vào mắt hắn gằn từng chữ một: “Anh sẽ mãi là chàng trai mà em yêu nhất… Ưm ~” Chưa kịp dứt lời, Ngụy Khả đã lấp kín miệng cô bằng một nụ hôn nồng nhiệt…

“Nói đi, sao anh lại chuyển đến nhà em?” Xe lại chạy trên đường, Lương Tình không nhịn được cười mà hành hạ hắn.

Ngụy Khả liếc trộm Lương Tình, yếu ớt nói: “Điện thoại của em tắt máy, anh không tìm được em nên mới đến Cảnh viên…” Hắn mở miệng, nuốt một lượng lớn tin tức không dám nói ra, “Sau đó… Sau đó anh Thế Sâm bảo anh ở lại.”

“Anh nói dối!” Lương Tình không nói nên lời, “Anh tìm không thấy em, sau đó anh em cho anh ở lại nhà em?”

“Đó bây giờ cũng là nhà anh.” Ngụy Khả phân biệt rạch ròi, sau đó bổ sung một câu, “Anh Thế Sâm nói vậy.”

“…” Hắn thật biết dùng anh trai cô làm lá chắn!!

Trong bữa tối, khi Ngụy Khả và Lương Tình ăn uống khí thế ngất trời, Lương Nhất Truy từ bên ngoài trở lại, thấy em gái trên bàn ăn, hắn sững sờ, hiển nhiên không biết hôm nay cô sẽ về. Có lẽ người anh hai này trong mắt cô là sự tồn tại vô dụng nhất, phải không? Lúc đi không cần hỏi ý kiến của hắn, lúc về cũng không cho hắn biết… Nhìn hai người châu đầu vào ăn, hắn bỗng tức giận một cách vô cớ!

“Mấy ngày không ăn, tao tưởng mày sắp chết rồi?” Hắn lựa hồng mềm mà bóp, “Sao bây giờ lại ăn?!”

Ngụy Khả cầm bát, tốt bụng tới mức không thèm đếm xỉa đến hắn, “Tiểu Tình trở lại rồi… Hehe ~”

‘Thằng ngốc!!’ Lương Nhất Truy tức chết đi được! Mỗi ngày chỉ biết xoay quanh Lương Tình, ẻo lả đến nỗi không nhìn nổi… Nghĩ đến đây, hắn càng thêm tức giận, “Sao lúc về mày không nói gì?”

“Em nói rồi, em nói với anh trai.” Vừa nói Lương Tình vừa nhai một miếng cá chua ngọt lớn.

… “Anh tao bận rộn như vậy, mày cứ quấy rầy anh ấy làm gì?!” Đứng sau lưng Lương Tình, tức giận nói, không biết đang giận ai.

“Em nào có quấy rầy anh ấy!” Lương Tình cũng không vui, trong ba giây có thể khiến cô khó chịu, nếu Lương Nhất Truy thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Cô xoay người đứng lên, “Anh có thể đừng vừa thấy em là mặt mày cau không, em trêu chọc gì anh? Đây là nhà em, em về còn phải báo cáo với anh sao?!”

“Mày cũng biết đây là nhà mày à? Đi với người đàn ông không đứng đắn, lại còn đi hơn mười ngày, mày đừng…” Còn chưa nói xong, vành mắt Lương Tình đã đỏ lên, “Anh không biết xấu hổ à?” Lương Tình nói, nước mắt lăn dài trên má, Lương Nhất Truy mở miệng muốn nói gì đó, Ngụy Khả nhanh chóng đứng lên ôm Lương Tình, lau nước mắt cho cô, “Anh Nhất Truy, anh đừng mắng tiểu Tình nữa.”

Lương Nhất Truy không có ý đó, nhưng bây giờ dù có nói gì, cô gái này chắc chắn không nghe. Mười ngày qua hắn nhớ cô kinh khủng, nhưng cô gái này không hề gọi cho hắn một cú điện thoại nào. Hắn muốn gọi cho cô nhưng lại cảm thấy tên thầy giáo gì đó thật đáng ghét, vừa mới trở lại…… Hắn không muốn làm cô khóc, đưa tay định lau nước mắt cho Lương Tình lại bị cô đẩy ra, “Đừng chạm vào em!”

“Anh sai rồi, anh sai rồi được chưa?” Hắn nắm chặt bàn tay đang vùng vẫy của cô, “Anh sai rồi, anh hai sai rồi.” Hắn cười khổ rồi khẽ nói: “Anh đáng chết, anh nói sai rồi… Anh không thể làm tốt bất cứ điều gì, cả ngày chỉ biết làm em khóc…” Hắn cúi đầu nhìn ngón tay ngọc trong tay, ngón tay cái lưu luyến xoa xoa mu bàn tay của em gái. “Tất cả đều tại anh, đừng khóc nữa…” Hít vào một hơi thật sâu, cười giễu, “Chắc em cũng giận khi thấy anh, anh ra ngoài đi dạo chút…” Nói rồi quyến luyến siết chặt tay em gái, buông ra rồi quay người rời đi.

“Tiểu Tình, em đừng giận, anh Nhất Truy chắc không có ý đó đâu.” Ngụy Khả ôm lấy Lương Tình, lau nước mắt cho cô.

Lương Tình cũng không ồn ào, hành động vừa rồi của Lương Nhất Truy khiến cô không kịp phản ứng, hắn biết nhận lỗi từ khi nào vậy? Cô lắc đầu bĩu môi, “Ai giận anh ấy?!” Cô vơ lấy khăn giấy của Ngụy Khả lau mặt, “Ăn thôi, mặc kệ anh ấy! Đồ đáng ghét!”

Thực ra Ngụy Khả đã quen với việc này, từ nhỏ đã vậy, hai người bọn họ như hai con sư tử “xù lông”. Không gặp thì thôi, một khi chạm trán chắc chắn sẽ đánh nhau. Nhưng hắn biết, không phải Lương Nhất Truy không thương Lương Tình, mà là không biết nói chuyện, Lương Tình phải dỗ dành mới cho qua chuyện… Ôi, Ngụy Khả lắc đầu, không ngừng gắp thức ăn cho cô gái, “Tí nữa tắm xong thì nghỉ ngơi sớm đi, chưa quen múi giờ sẽ nhức đầu đấy.”

“Chúc ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt.” Ngụy Khả hôn lên trán Lương Tình, vươn tay kéo chăn cho cô, “Anh ở bên cạnh phòng anh Nhất Truy, có việc gì cứ gọi anh.”

Sau khi tắm xong, Lương Tình không mở nổi mắt, dù trên máy bay có ngủ thϊếp đi vẫn chưa thể gọi là nghỉ ngơi tốt, cô híp mắt gật đầu, lẩm bẩm nói: “Tiểu Khả, anh thật tốt.” Nghe xong, Ngụy Khả cười hôn lên môi cô lần nữa, sau đó tắt đèn rồi trở về phòng.

Vừa nhắm mắt, điện thoại bỗng rung lên, Lương Tình mơ màng cầm lấy, trên màn hình xuất hiện gương mặt tuấn tú của thầy Hứa, cô nheo mắt nhìn, chỉ thấy tóc hắn ướt sũng, chắc là vừa tắm xong, “Thầy Hứa~”

Hứa Sầm rất nhớ Lương Tình, nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn nổi mà gọi cho cô: “Mệt không?”

Mái tóc đen dài buông xõa, khuôn mặt nhỏ nhắn bên ngoài chăn bông, hai má ửng hồng, cực kỳ đáng yêu. Cô gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Buồn ngủ ~”

“Để điện thoại sang một bên, ngủ đi.” Hắn muốn nhìn cô thêm chút.

Lương Tình ngoan ngoãn đặt điện thoại cạnh gối, nhắm mắt lại.

Cuộc gọi diễn ra hơn nửa tiếng, người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của cô gái trong điện thoại, dường như nhìn thế nào cũng không đủ. Mười ngày ngủ cùng nhau, chính hắn cũng không ngờ được mình lại tham lam đến thế, hàng đêm hận không thể ôm cô vào lòng, hôn cô, vuốt ve rồi tiến vào cô…

“Tôi yêu em, Lương Tình.” Người đàn ông dùng tay lần theo đường nét của cô gái trên màn hình, nhẹ nhàng phun ra một câu.

Chập tối ngày hôm sau, “Anh ~!” Vừa thấy bóng lưng của Lương Thế Sâm, cô gái chạy như bay đến, khuôn mặt lạnh lùng khó có được một chút dịu dàng, tất cả đều trao cho cô em gái duy nhất, khóe miệng hắn nhếch lên, vươn tay đón lấy cô gái nhào vào lòng mình, “Bao nhiêu tuổi rồi còn như vậy.” Ngoài miệng mắng là vậy, nhưng cánh tay lại ôm chặt lấy cô gái.

Ngụy Khả đứng phía sau cười ngốc nghếch, Lương Nhất Truy hậm hực đi tới, miệng lẩm bẩm: “Nhìn thấy đại ca thì mừng rỡ, nhìn thấy tao thì nổi khùng.” Lương Tình nép trong ngực anh trai, quay đầu làm mặt quỷ với anh hai khiến Lương Nhất Truy tức giận đến mức đau đầu …