Chương 2

Đám quỷ hồn than thở: "Đàm tiểu quỷ, chẳng lẽ là do chấp niệm của ngươi quá lớn nên ngươi mới biến thành quỷ sao?"

Ta: “...”

Người anh em à, ta chẳng có chấp niệm gì sất, chỉ là bản năng không muốn đi đầu thai cho lắm mà thôi.

Rốt cuộc thì ta đã quên hết mọi ký ức, chỉ trừ tên của bản thân.

Hầy, không may là cái tên cũng chẳng đẹp nên cũng không dám khoe ra.

Cứ như vậy, ta sống như một Ma tu quỷ hồn ngày qua ngày.

Lần lượt đánh bại hết quỷ hồn này đến quỷ hồn khác.

Cho đến cách đây một trăm năm, ta đã trở thành một trong những quỷ hồn mạnh nhất trong vòng hàng trăm dặm quanh đây.

Người trong giới gọi ta là Đàm Đại Quỷ.

Tới khi công lực thâm hậu khó ai bì kịp, ta bắt đầu thấy chán, liền lang thang du ngoạn khắp giang hồ, đùa giỡn tu sĩ, tiêu dao tự tạo thêm niềm vui cho cuộc sống quỷ hồn nhàm chán.

Chỉ cần duy trì tu vi, ta sẽ sớm trở thành quỷ hồn cá mặn mất thôi.

Cho đến khi, có lẽ Thiên Đạo không vừa mắt ta sống vui vẻ yên bình như vậy, đã gửi cho ta một quả táo nhãn l*иg.

--- Là hung thú Đào Ngột.



Lần đầu tiên ta nhìn Đào Ngột là ở dưới một gốc cây hòe già.

Hắn lúc đó trong hình dạng con người, chỉ là một đứa bé độ 4 – 5 tuổi, cả người chằng chịt những vết sẹo ngang dọc.

Mặc dù trông hắn vô cùng gầy gò nhỏ bé, nhưng trực giác lại mách cho ta biết hắn không hề đơn giản chút nào.

Đặc biệt là, ở hắn toát ra một luồng uy áp vô hình, khiến cho quỷ tu mà ai gặp cũng sợ như ta cũng vô thức nâng cao cảnh giác.

“Chắc chắn là có vấn đề gì rồi.”

Ta kết luận ngay lập tức, đoạn quay người định rời đi ngay.

Nhưng mà ……

Ta nhìn lại.

Cho dù thế thì, hắn vẫn là một đứa trẻ ... trông còn gầy gò yếu ớt thế kia ... khuôn mặt thanh tú như trăng non ...

"Ngươi... có cần giúp gì không?" Ta do dự.

Ta có thể làm được gì! Tôi chỉ đơn giản là một quỷ hồn bình thường yêu thích cái đẹp mà thôi ... không đúng, là quỷ hồn bín thái...

Hơn nữa ... không hiểu sao mà đứa trẻ này lại có thứ gì đó khiến ta cảm thấy có gì đó khẽ nảy lên trong tâm trí.

Hơi miễn cưỡng … quyến luyến một chút?

Ta đưa hắn về nhà.

Chậc, bao đồng quá đi.

Thế mà không ngờ, hôm sau tỉnh dậy, tu vi của ta thế mà tụt xuống còn một nửa!!

Ta đứng chết lặng: “Đây chính là quả táo nhãn l*иg của kẻ bín thái sao?”

Ta quyết định rồi, phải đưa tên nhóc kia về chỗ cũ ngay lập tức!