Chương 3

Quyết tâm đuổi hắn đi ngay!

Nhưng đến hôm sau khi hắn tỉnh dậy… Cơ thể lớn lên, hắn giờ trông như đã 8 -9 tuổi rồi.

Ta trợn mắt kinh ngạc, thế mà lại … Cũng đẹp trai... cũng dễ thương ..

"Không phải chỉ là một nửa tu vi thôi sao! Mất thì mất thôi!"

Ta vẫy tay như một con chó lớn, “nước mắt” chảy ra từ khóe miệng.

"Ngươi là người thứ năm ta nhặt được, gọi ngươi là Tiểu Ngũ đi!"

Ta tự an ủi mình rằng không sao đâu, chỉ cần Tiểu Ngũ không gây chuyện gì lớn, ngoan ngoãn yên phận ở đó là được rồi.

Nhưng tên nhóc này thật sự là ...

"Tiểu Ngũ sao? Ta chỉ muốn làm lão đại, ngươi không phục thì tới đây!"

"Nước suối trên núi? Không phải nước linh tuyền sao? Có gì khác với nướ© ŧıểυ không vậy?"

"Hít nhang khói để ăn bánh bao? Ta muốn ăn thịt thật cơ!"

"Đàm Hoàn Hoan, mau bắt cho ta 2 con thú đi, lột da làm quần áo! Ta không muốn cái áo lông xấu xí này đâu!"

Ta: “… có câu Mịa cha nhà mi, không biết có nên nói hay không nữa.”

Cứ như vậy, ta đối mặt với hắn, chịu đựng ngày qua ngày.

Ta vẫn nghĩ mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi. Cho đến một ngày ...

Ta vô thức nhăn mũi khi nghĩ nó.

"Sao vậy, đuổi ta đi xong ngươi hối hận rồi sao? Quỳ xuống cầu xin ta, ta bố thí cho ngươi ít đồ thừa!"

Đào Ngột hất cằm hừ một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo cùng khinh thường.

"Không, ngươi đi đi." Với vẻ mặt đờ đẫn, ta ra lệnh đuổi người lần thứ hai.

Giống y như những gì hắn nói trước đó. Quả nhiên, Đào Ngột tức giận đến đen mặt quay đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, cái tính chóa của hắn vẫn còn đó, bị khıêυ khí©h là lại bỏ chạy.

Nếu không thì……

Nghĩ lại chuyện lúc đó. Ta chỉ muốn ngửa mặt lên trời góc 45 độ mà thở dài.

Ta cứ nghĩ rằng việc gặp phải Đào Ngột chỉ là tình cờ. Sau khi tức giận bỏ đi, hắn sẽ không bao giờ quay lại khu nghĩa địa này một lần nào nữa.

Ngày thứ ba là Lễ hội Ma đói.

Ta trên tay bế hài tử, đến những nơi bình dân nhất để tìm thức ăn.

Phải chịu thôi, những quỷ hồn cô độc như chúng ta thì làm gì có ai thờ phụng, chỉ có lễ hội này chúng ta mới có cơ hội được thưởng thức nhang khói ngon lành mà thôi.

Không ngờ tên Đào Ngột này cũng ở đó!

Hắn thậm chí còn độc chiếm nhang khói ở đây, ngăn cản các quỷ hồn lang thang khác đến hít!

Đang đói, đầu nóng lên, ta vội lao ra phía trước.

"Tiểu Ngũ, ngươi làm cái gì vậy? Ngay cả hương của quỷ mà ngươi cũng muốn giành sao?"

Giọng thắc mắc bất bình của ta vang lên.