Chương 3

“Lần sau trước khi đánh hắn, ngươi có thể trước hỏi tên hắn xem hắn là ai, tới lúc đó hãy quyết định có nên đánh hắn hay không.” Mạnh Bà dừng một chút rồi nói tiếp: “Những người xuất hiện trong giấc mộng thường là người quen cũ.”

Không biết tại sao nhưng ta cảm thấy giọng điệu của Mạnh Bà hôm nay có chút sâu không lường được.

Nhưng khi nhìn kỹ, ta thấy khuôn mặt già nua giống như vỏ cam đó không hề thay đổi, các đường nét trông vẫn hiền lành lạ thường.

Ta vô thức phớt lờ câu cuối cùng của nàng rồi gật đầu,

"Vậy trước tiên ta sẽ hỏi tên hắn, sau đó đánh nhau với hắn!"

"Nếu ngươi thắng thì sao?"

“Vậy thì hắn chính là đồ vô dụng!” Ta kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

"Nếu hắn thắng thì sao?"

“Thì ta đành bái phục hắn là được chứ gì!”

“Bà Bà, múc cho ta một bát nữa!”

Mạnh Bà gật đầu, "Được."

Ta cúi đầu uống canh, trong lòng hạnh phúc.

Mãi về sau ta mới nhận ra “nàng” nói “Được”, không phải vì múc canh cho ta mà là đang trả lời cho đoạn trước đó.



Trong giấc mộng ngày ấy.

Ta, một hung thú uy nghiêm, đã bị đánh cho thành đầu heo ...

"Hắn thật là đáng ghét! Bà Bà, ta quyết định rồi, từ giờ hắn sẽ là người ta ghét nhất trên đời!"

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong giấc mộng đêm qua, ta giận đến mức xù hết cả lông.

Bà Bà im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hỏi.

"Không phải ngươi nói hắn đánh thắng thì ngươi sẽ bái phục hắn sao?"

Ta bối rối.

Phải mất một thời gian dài ta mới tiêu hóa hết được lời bạn tốt nói.

Bảo ta bái phục cái tên đáng ghét trong giấc mơ kia sao?

Nằm mơ đi!

"Bái phục thì cũng được thôi! Nhưng ta nhất định phải đánh thêm một trận nữa!" Ta nhắm mắt nói bừa, sau đó lung tung nhét Linh Mộng Hoa vào miệng.

Chắc chắn hôm qua thua là vì ta bị đối thủ đánh lén thôi, ta chưa chuẩn bị gì cả. Tối nay hắn quay lại, nhất định ta sẽ oánh hắn đến kêu cha gọi mẹ cho xem!

Đến khi ta tỉnh lại lần nữa, chái tym này đã hoàn toàn tê liệt. Chỉ trong một đêm, ta đã bị tên cờ hó đó đánh bại những ba trăm linh tám lần!

Ta, hung thú Hỗn Độn.

Ta yêu Mạnh Bà của ta nhất trên thế giới!

Ta cũng ghét tên chóa Mạnh Quân nhất trên đời!

Đúng vậy, tên cờ hó luôn xuất hiện trong giấc mộng và đánh bại ta chính là Mạnh Quân, thần tướng ở thượng giới.

Ừm, vậy thì việc hắn đánh bại ta cũng là điều dễ hiểu thôi, ta tự an ủi thế.

“Rót thêm cho ta một tách trà nữa.” Một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.

Ta quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào tên nam nhân đáng ghét này.

"Ta là hung thú! Hỗn Độn hung thú! Làm sao hung thú có thể bưng trà rót nước như tên sai vặt được chứ?!"