Chương 4

“Cá cược,” Hắn nói.

Một lời ngắn gọn súc tích buộc ta phải nhượng bộ.

Chuyện là như thế này, giấc mộng thứ ba đánh không lại hắn, ta liền hét lên:

"Ngươi có gan thì đánh cược với ta!"

"Nếu ta mà thắng, ngươi phải quỳ xuống gọi ta là “cha!”, còn nếu ngươi thắng, ta sẽ hầu trà nước cho ngươi trong vòng một tháng!"

Hừ, mõm ấy mà, ai mà không biết cơ chứ.

Khà khà khà ... thế nhưng hắn lại thực sự đáp ứng!

Kết quả thì ai cũng biết rồi đó.

“Bà Bà, mau mang cho ta một bát canh Mạnh Bà!” Ta tức giận nói.

Nói xong liền bê lấy bát canh lên.

Những bóng ma xếp hàng phía sau nhìn ta ngạc nhiên.

Chắc bọn họ tò mò tại sao vẫn có sinh vật còn sống thích uống canh Mạnh Bà.

Canh sao?

Ta cười khẩy.

Cái này mà để ta uống sao?

Không không, ... mà chính là cho tên chóa Mạnh Quân uống!

"Mạnh Quân Thần tướng, ta đãi ngươi một bát canh thơm ngon tuyệt zời nhé!"

Vừa nói ta vừa gãi gãi đầu thẹn thùng.

Ta thường đi chơi cùng với Mạnh Bà, sau đó mới về Hải Thạch để đến tìm Mạnh Quân, lần nào cũng có thể nhanh chóng tìm thấy hắn.

Thế nhưng hôm nay ta đi tìm Mạnh Quân trước lại không thấy tên chóa ấy đâu.

Ngươi trốn đâu rồi cái tên này?

Ta sốc!

Tại sao tên Mạnh Quân này có thể miễn nhiễm với canh Mạnh Bà được, ta vất vả đút cho hắn hẳn một nồi, vậy mà hắn còn nhớ rõ lúc dáng vẻ thảm bại của ta trong trận chiến đầu tiên.

Ôi chao, canh Mạnh Bà chất lượng đi xuống rồi sao? Làm sao có thể được chứ!

Mạnh Bà nói với ta, gần đây nàng đang nghiên cứu công thức mới, chắc chắn là có hiệu quả hơn trước. Chỉ có bản thân Mạnh Bà mới miễn nhiễm với canh được thôi.

Chẳng lẽ... canh lần này nấu quá lửa rồi?

Ta thử chắc không sao đâu nhỉ ...

Ta nhìn đáy nồi, do dự một chút rồi múc một thìa lên nếm thử.

“Mạnh Quân thần tướng, tới đây ta đãi ngươi bát canh thơm ngon tuyệt zời!” Ta cầm cái nồi đưa về phía trước. Chỉ là... sao cái nồi lại hơi trống trống nhỉ, ta nhìn xuống và chết lặng.

Canh đâu?

Hơn nữa Mạnh Quân….

Đột nhiên hắn nghiêng người về phía trước, sát với người ta. Ta đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, như thể trên mặt bị nhiễm một cơn sốt nhẹ.

Ta còn chưa kịp trừng mắt giận dữ thì đã nghe thấy hắn nói:

“Chỉ có thê tử mới bưng canh cho phu quân uống thôi.”

Ta: ???

"Bà Bà, hắn là phường lưu manh! Ta đây phải đi tiên giới khiếu nại hắn!"

Ta giận dữ nói.

Ta cứ tưởng Bà Bà sẽ hùa theo ta như trước, dù sao thì ta có nói gì nàng vẫn luôn đồng ý với ta.

Nhưng lần này….

Bà Bà chỉ dừng lại, nở một nụ cười yêu thương, dùng giọng hơi già nua nhưng dễ chịu nói:

“Quả thực có chuyện đó trên đời, nữ nhân chỉ bưng canh cho 3 người, đó là cha, phu quân và con trai thôi.”