Chương 10.2

Lần đầu tiên gặp nhau mà Vân Đào đã cảm nhận được sự thù địch của tên nhóc này với mình, tiếc rằng Vân Đào chỉ biết tình tiết câu chuyện, không có trí nhớ của nguyên chủ, không biết hai người trước đó có từng có thù oán gì với nhau hay không. Dù sao thì bọn họ đều là vật hy sinh, mâu thuẫn của vật hy sinh không có tư cách xuất hiện trong tiểu thuyết. Nhưng dường như trước đó Kỷ Hàm không hề thù địch Vân Đào như bây giờ, thế nên…

“Đồ ăn hôm qua là do cậu nấu hả?”

Vân Đào không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới là Kỷ Hàm lập tức xù lông, “Là ông đây nấu thì sao?”

“Dở.” Vân Đào hơi đồng cảm với sáu nhân vật phản diện của đoàn Bạch Sư, ờm, đa phần là thấy buồn cười.

Khi tác giả thiết lập nhân vật, e là cũng không thêm kỹ năng nấu ăn cho bọn họ, ha ha ha, buồn cười quá nhưng không thể cười được.

“Cô!” Kỷ Hàm kinh ngạc.

Sao cô dám chứ? Sao cô dám nói thẳng chuyện mình nấu không ngon? Năm người còn lại của đoàn Bạch Sư ăn đồ ăn do mình nấu suốt hai năm mà không bao giờ nói là nó dở!

Vân Đào cũng kinh ngạc, “Chẳng lẽ cậu cảm thấy ngon hả?”

“Cô!” Mặt Kỷ Hàm tái nhợt, tài nấu ăn của cậu không ngon không có nghĩa là vị giác của cậu có vấn đề. Tất nhiên là cậu biết được đồ ăn của mình nấu không ngon nhưng trong đoàn có sáu người, ngoài đội trưởng và Úy Lý thà rằng đồ ăn cho heo cũng không muốn xuống bếp ra, những người khác mà nấu ăn là tai họa nhân gian.

Thế là chuyện nấu ăn rơi xuống đầu cậu, tốt xấu gì cậu cũng nấu được món nuốt được, không đến mức bỏ độc chết người.

“Dù tôi không nấu ngon thì cô cũng không có tư cách nói nó dở!”

“Tôi biết mình làm sai, tôi xin lỗi cậu, xin lỗi cậu.”

Thái độ của Vân Đào rất mềm mỏng, vì ăn cơm nhà người ta còn nói nó dở là thất đức.

“Thế này đi, chỉ cần thời gian cho phép và nguyên liệu đầy đủ, cậu muốn ăn gì thì tôi sẽ nấu cho cậu ăn, nếu cậu thấy ngon thì đừng giận nữa nhé?”

Cô biết dỗ em trai mà, chỉ cần có thể để cô nấu bữa cơm này suôn sẻ, dỗ dành thêm một lát cũng có sao đâu.

“Cô bớt chơi trò đạn bọc đường với tôi, chắc chắn tôi sẽ không để cô ở lại đâu!”

Vân Đào nhìn Kỷ Hàm với ánh mắt phức tạp, nhìn đến nỗi lưng Kỷ Hàm lạnh toát, “Cô nhìn tôi bằng ánh mắt gì đấy?”

“Tôi tò mò, cậu là người dị năng tấn công hệ hỏa, chẳng lẽ nấu cơm khiến cậu thấy vinh quang hơn gϊếŧ cương thi hả?”

“Tôi…” Kỷ Hàm á khẩu.

“Thay vì đuổi tôi đi, hẳn là cậu càng hy vọng tôi nấu ngon, tốt nhất là có thể thay thế cậu chịu trách nhiệm nấu thức ăn cho mọi người, chẳng phải thế là cậu có thể nghiên cứu cách thăng cấp dị năng của mình sao?”

“Ha, cuối cùng thì cô cũng lòi đuôi ra rồi, cô muốn trà trộn vào Bạch Sư, là gian tế của Hỏa Chủng!”

“Đúng là tôi muốn ở lại nhưng tôi không phải gian tế của Hỏa Chủng, bọn họ ném tôi ở lại chốn hoang vu này mà không có vũ khí, tôi lại không có dị năng, bọn họ không đáng để tôi bán mạng. Huống chi với sức mạnh của Bạch Sư, cậu cảm thấy tôi thật sự có thể làm gì đó sao?”

Kỷ Hàm không còn gì để nói, Vân Đào nói sự thật, cậu không thể phủ nhận được. Trong sáu người của đoàn Bạch Sư, Kỷ Hàm là người yếu nhất mà cậu còn không lo lắng về chuyện này. Huống chi, cậu không cảm thấy Vân Đào sẽ làm ra chuyện xấu xa gì.

Tuy là hợp lý nhưng vẫn khó chịu.

Kỷ Hàm cắm con dao xuống bàn một cách thô bạo, “Tôi muốn ăn mì thịt bò!”

Vân Đào cố nhịn cười, “Được rồi khách quan, tôi sẽ chuẩn bị mì thịt bò cho ngài!”

Sau nửa tiếng, Kỷ Hàm ăn được bát mì thịt bò đặc biệt đầu tiên, “Cũng, cũng ngon đó.”

Cậu ngừng lại một chút, nghiêm mặt đỏ ửng hỏi Vân Đào, “Còn nữa không?”