Chương 12: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Quả thật Ninh Tri có chút lạnh, khi còn bé tố chất thân thể của cô không tốt lắm, cho dù sau này tăng cường rèn luyện cũng chỉ làm tay chân linh hoạt hơn một chút, cải thiện cũng không lớn, mỗi lần dì cả đến thăm đều có thể đau đến mức chết đi sống lại.

Sau đó uống thuốc đông y điều trị mới không nghiêm trọng như vậy nữa, nhưng nền tảng vẫn kém hơn bạn cùng lứa tuổi một chút.

Thanh Lam nhanh nhẹn cởϊ áσ khoác, Ninh Tri nhận lấy nói cảm ơn.

Vu Văn Tĩnh nói: “Trời hoàn toàn tối rồi.”

Vừa rồi có ánh sáng tìm đồ cũng không quá thuận lợi, lần này hai mắt tối sầm lại, muốn tiếp tục tìm manh mối thì càng khó khăn hơn.

Huống hồ bóng tối có tác dụng ám chỉ với con người, Quan Tuyển còn nói trong phó bản này thật sự có quỷ, trời vừa tối, trong lòng con người khó tránh khỏi có hơi bồn chồn.

Biểu hiện trên người Thanh Lam rõ ràng nhất.

Sau khi đưa áo khoác cho Ninh Tri, cô bé không dám quay lại lục soát nữa.

Ninh Tri dùng diêm thắp một ngọn nến nói: “Cũng tạm được rồi, chúng ta lên lầu hai đi.”

Gần một tiếng trôi qua mà Quan Tuyển và Trương Xuyên vẫn luôn không có động tĩnh gì, cũng không biết tìm thế nào rồi, những tờ giấy và ảnh chụp kia đều không trọn vẹn, lầu một không tìm được gì khác, phỏng chừng là ở trên lầu hoặc là đã bị bọn họ tìm được.

Hội họp một chút để trao đổi tình báo vẫn là điều rất cần thiết.

Vẫn là Ninh Tri dẫn đầu, hành lang lầu một im lặng, ba người như kẻ trộm từ phòng khách đi ra bước lên cầu thang lên lầu hai, trong lúc đó một chút âm thanh cũng không phát ra.

Vừa đứng ở lầu hai, Ninh Tri dừng bước cẩn thận lắng nghe: “Hai người có nghe thấy tiếng gì không?”

Thanh Lam vốn sợ hãi, bất giác nhích lại gần cô nhỏ giọng đáp: “Không có.”

Vu Văn Tĩnh ngưng thần một lát nói: “Hình như là có.”

Tiếng “cộp cộp” có tiết tấu loáng thoáng truyền đến, hình như là ở dưới lầu, nhưng các cô mới từ dưới lầu đi lên cũng không nghe thấy gì.

Lúc này Trương Xuyên từ trên lầu đi xuống, trong tay mang theo đèn, nhìn thấy ba nữ sinh dùng chung một cây nến, chợt cảm thấy mình không đi cùng các cô là một quyết định vô cùng sáng suốt, vẻ mặt kiêu căng mở miệng hỏi: “Này, mấy người các cô tìm được cái gì không?”

Ninh Tri hỏi ngược lại: “Vậy còn anh?”

Trương Xuyên cũng không trả lời, cười nhạo một tiếng nói: “Lầu hai tôi và anh Quan đã lục soát xong, bây giờ các cô mới đến, thật sự là ăn cứt cũng không theo kịp.”

Vu Văn Tĩnh yên lặng bóp xương ngón tay, cảm thấy hơi ngứa.

Ninh Tri cũng không tức giận: “Anh không sợ nữa à?”

Bây giờ cậu ta đã tự tin hơn, nếu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ trước đây của cậu ta, suýt chút nữa nhào tới cầu ôm đùi khi biến Quan Tuyển là người chơi lâu năm.

“Ai sợ chứ?”

Trương Xuyên đột nhiên cao giọng nói: “Ngược lại là mấy người, nếu sau này gặp quỷ cũng đừng sợ tới mức kêu cha gọi mẹ.”

Ninh Tri nhạy bén nhận ra âm thanh “cộp cộp” kia đã ngừng, dưới lầu truyền đến từng tiếng bước chân thong thả, như là lê gót chân giẫm lên sàn nhà, âm thanh ngắn ngủi mà nặng nề.

Trương Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Lười nói nhảm với mấy người, tôi đi tìm anh Quan.”

Cậu ta nói xong xoay người đi xuống lầu.