Chương 13: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Thanh Lam nghe thấy Trương Xuyên nói các cô sẽ gặp quỷ, toàn thân đều khó chịu.

Mặc dù cô bé cảm thấy an toàn hơn một chút khi ở bên Ninh Tri và Vu Văn Tĩnh, nhưng sợ hãi là phản ứng bản năng, căn bản không kiểm soát được.

Ninh Tri nói: “Đừng để ý đến cậu ta, chúng ta tiếp tục tìm, lát nữa ai kêu cha gọi mẹ còn chưa biết đâu.”

Ninh Tri đã thuộc lòng bản đồ, dẫn hai người đi thẳng đến thư phòng, trước tiên đẩy ra xem tình huống trong phòng, thấy bên trong sáng đèn, thấy Quan Tuyển khom lưng cầm kính lúp nghiên cứu gì đó trước bàn học thì hơi sửng sốt.

Ban đầu phó bản này vốn có sáu người, ba nam ba nữ, một ông chú trung niên đã đi lĩnh cơm hộp trước khi mở màn, còn lại năm người.

Ba nữ sinh các cô vẫn luôn ở cùng một chỗ, đầu cầu thang gặp phải Trương Xuyên thì dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, cậu ta nói xuống dưới lầu tìm Quan Tuyển, Quan Tuyển lại ở thư phòng.

Vậy... tiếng bước chân vừa rồi là của ai?

Vu Văn Tĩnh và Thanh Lam nhìn rõ người bên trong rất nhanh cũng nhận thấy có chỗ không thích hợp.

Dưới lầu vang lên một tiếng thét chói tai hoảng sợ, Ninh Tri quyết định thật nhanh kéo Vu Văn Tĩnh và Thanh Lam vào thư phòng đóng cửa lại, bảo các cô ấy tìm chỗ trốn.

Cô đã cố gắng đóng cửa nhưng không đóng được nên đành bỏ cuộc, nhanh chóng nhìn quanh thư phòng một cái.

Thư phòng rất lớn, bố trí giá sách hai mặt tường, vách ngăn và trên mặt đất khắp nơi đều là sách, hai đầu phòng theo thứ tự là một bộ sô pha bằng da và một bàn làm việc rộng rãi, chỗ có thể giấu người không nhiều lắm.

Quan Tuyển rất tỉnh táo, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn, trốn vào khoảng trống dưới gầm bàn, kéo ghế sô pha tới chặn mình lại, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.

“Tìm chỗ trốn đi!”

Sau khi trốn xong anh ta nhanh chóng nói: “Quỷ trong trò chơi sinh tồn không thể tiêu diệt nhưng có thể trốn, bình thường nếu không bị nó nhìn thấy hoặc là nghe được âm thanh thì cũng không phải vấn đề lớn, nó sẽ không chủ động tìm người, cho nên trốn đi sẽ không có việc gì!”

Vu Văn Tĩnh và Thanh Lam đột nhiên bị kéo vào phòng còn hơi bối rối, lúc này không biết nên làm cái gì, nghe được Quan Tuyển nhắc nhở thì nhanh chóng phản ứng lại.

Người trước trốn trong chiếc tủ sắt cao bằng nửa người dưới giá sách, người sau nhét mình vào khe hở giữa giá sách và cửa sổ, rèm cửa sổ dày nặng che kín người, hoàn toàn nhìn không ra khác thường.

Ánh mắt Ninh Tri đảo qua một vòng quanh phòng, khóa chặt một thùng giấy đựng một ít sách ở dưới đáy, đưa tay lấy hết ra rồi ôm chặt người, ngồi xổm xuống một góc.

Chỉ trong vài giây, căn phòng một lần nữa trống rỗng, thoạt nhìn qua căn bản nhìn không ra bên trong trốn bốn người.

Biệt thự bằng gỗ cách âm không tốt lắm, tiếng khóc vẫn còn tiếp tục, một trận tiếng bước chân hoảng loạn từ ngoài phòng truyền đến sau đó lại biến mất, mà tiếng bước chân nặng nề giàu tiết tấu kia một lần nữa chậm lại, dần dần tới gần thư phòng.

Đầu tiên là tiếng tay nắm cửa chuyển động gần trong gang tấc.

Ninh Tri cẩn thận hít thở chậm lại, xuyên qua một lỗ nhỏ hình bầu dục dài ba cm trên thùng giấy quan sát bên ngoài.