Chương 4

Chương 4

Tú bà nhận tiền rồi dẫn hai người tới một sương phòng tao nhã. Hai người ngồi trong chốc lát, liền thấy một nữ tử xinh đẹp quyến rũ mặc xiêm y mỏng đẩy cửa bước vô.

Dung mạo này, tư thái này… xinh đẹp thật! Hoa Hòe tinh nhịn không được đưa tay kéo áo choàng của Tô Cần, lại thấy hắn chỉ nhíu mày ngồi nghiêm chỉnh, từ đầu tới chân đều toát lên vẻ nghiêm túc.

“Nô tên Yết Chi, là hoa khôi ở đây,” nữ tử quyến rũ đến bên cạnh hai người, nàng ấy lười biếng giúp hai người châm rượu, giữa sóng mắt lưu chuyển lộ vẻ phong tình vạn chủng, “Không biết hai vị công tử xưng hô thế nào?”

“Bỉ họ ——” Hoa Hòe tinh bị lóa mắt trước bộ ngực trắng nõn, lúc này học theo trong sách định mở miệng tự giới thiệu, lại nhớ ra hình như mình không có tên họ, “Bọn ta họ Tô!”

Ngươi theo họ ta khi nào? Tô Cần trừng nàng, ai ngờ đối phương không phát hiện, chỉ chăm chăm nhìn hoa khôi: “Ngươi hát một bài cho bọn ta nghe đi.”

“Hai vị công tử muốn nghe bài nào ạ?” Yết Chi đứng dậy ngồi vào chỗ gảy đàn.

“Bài nào cũng được, bài nào có lời nóng bỏng nhất thì hát bài đó.” May mà vẫn chưa quên chính sự.

Yết Chi gảy cầm, bắt đầu hát:

“Sơn bình l*иg ánh vàng loe tắt, tóc mây xoà má da thơm mát, biếng dậy vẽ lông mày, hoá trang chải chuốt chầy, rọi hoa sau trước kính, hoa mặt cùng rọi ánh*…”

*Trích trong Bồ tát man kỳ I của tác giả Ôn Đình Quân, bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996.”

Hoa Hòe tinh nghe đến lâng lâng, hồi lâu sau mới phát hiện có chút không đúng.

“Thơ này có ý gì?” Hoa Hòe tinh hỏi Tô Cần.

Tô Cần thật sự không muốn nói chuyện với kẻ mù chữ bên cạnh, hắn cắn răng trả lời một câu: “Giai nhân rửa mặt chải đầu.”

“Thế đâu có gì lý thú?” Hoa Hòe tinh không vui, lúc này kêu ngừng, “Đổi bài khác đi.”

Yết Chi không hiểu nhưng đành đổi bài khác: “Năm ngoái lúc xuân tàn hoa rụng, lệ biệt ly ướt đũng giấy thơ, sợ nàng tan tựa mây mưa, cõi tiên sao gặp cho vừa nhớ thương? Cảm tình nàng qua hương thơm ngát, ta hiểu nhau đâu thiết bằng lời, lan can trải chiếu sẵn rồi, đêm khuya thanh vắng ngỏ lời thương nhau**…”

**Trích trong bài thơ Mẫu đơn của Tiết Đào, bản dịch thơ của Nguyễn Minh.

“Bài này ta hiểu nè, đang nói tình yêu nam nữ.” Hát xong bài này, Hoa Hòe tinh nhịn không được vỗ tay, cũng đề nghị: “Có bài nào càng nhiệt tình hơn chút không?”

“Công tử muốn nhiệt tình cỡ nào ạ?” Yết Chi cười, nhìn Hoa Hòe tinh bằng ánh mắt ý vị thâm trường.

“Đương nhiên càng nhiệt tình càng tốt.” Hoa Hòe tinh trả lời.

Yết Chi lập tức nhớ lại ánh mắt ‘ta biết ta biết’ của nàng, sau đó sửa lại chút xiêm y, chậm rãi cất giọng mềm mại:

“Nhụy non tươi tốt trong nhà ấm, gió đông như xuân cung.

Bình rượu vui cười trăm năm.

Khèn thổi tài ba, váy nhuộm đỏ lựu.

Làm thế nào để ra khỏi l*иg.

Bồng Lai ít người đến, chuyện mây mưa cực kỳ khó***….”

***Trích trong bài thơ Lâm Giang Tiên của Triệu Trường Khanh, không có bản dịch Việt dịch nghĩa xong hông hiểu gì hết trơn, mong mọi người bỏ qua T___T.

Hát xong, Hoa Hòe tinh vẫn chưa thỏa mãn, mà Tô Cần lại sầm mặt, hắn đứng dậy kéo nàng rời khỏi phòng, vẻ mặt giận dữ, kìm nén đến bên tai cũng đỏ bừng.

Dù sao đang huyết khí dương cương, quả nhiên đêm đó Tô Cần nằm mộng xuân.

Trong mộng có thiếu nữ yểu điệu chầm chậm đi về phía hắn, hắn không thấy rõ dung mạo nàng, chỉ thấy nàng mặc trường sam trong suốt, áσ ɭóŧ xanh biếc, từng món từng món rơi xuống đất…

Thân thể trắng nõn của nàng tươi non như hẹ tây, trên người mang theo mùi hương ngọt ngào dễ ngửi, khi nàng như hoa tuyết xoay tròn trước mặt hắn, đầu óc hắn trống rỗng, không thể suy nghĩ tiếp.

Ngày hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng choang, hắn ngồi dậy chỉ thấy Hoa Hòe tinh với thần thái sáng lạng ngồi trước bàn đọc sách của hắn, đang hăng say đọc một quyển sách gì đó.

Hôm qua dạo thanh lâu một hồi, hắn không có thu hoạch gì, trái lại chỉ nàng được hời.

“Ngươi đang xem cái gì thế?”

Tô Cần tò mò bước tới, vốn cho rằng tối qua nàng phát hiện văn hóa của mình quá kém nên bắt đầu học thêm, ai ngờ tới gần lại thấy tựa sách nàng đang cầm là —— Hai mươi tám tư thế đông cung.

Hoa Hòe tinh lật từng trang xem say sưa, thấy hắn đến còn tràn đầy phấn khởi áp sát hắn, “Tối qua ngươi dùng tư thế nào trong mộng?”

“Ngươi ——” Tô Cần chán nản, hồi lâu mới thở ra một hơi, “Ngươi kiếm đâu ra quyển sách nhơ nhuốc này?”

“Lúc rời khỏi thanh lâu ta mang theo luôn, học hỏi một chút mà.” Hoa Hòe tinh với vẻ mặt không sao cả nhún nhún vai, lại lấy một quyền trong ngực ra, “Đúng rồi, còn có quyển này, toàn là chữ, hợp ngươi đó.” Nói xong, ném quyển sách cho Tô Cần.

Vốn tưởng rằng lại là da^ʍ thư nữa, lúc này Tô Cần lộ vẻ không muốn xem, ai ngờ trông thấy bên trên viết kỳ hiệp truyện gì đó.

Có lẽ là thoại bản mà các cô nương thanh lâu xem khi buồn chán, Tô Cần tiếp nhận lật đại hai trang, nhìn thấy bên trong xem kẽ thơ từ, chợt nảy ra ý hay: “Có rồi!”