Chương 17: Nhất định là được người đàn ông kia bao nuôi

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Khi Trần Hương trở lại siêu thị, cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó không chân thực.

Chiếc điện thoại đắt tiền kia không phải là thật, cùng với... lời của Liêu Tuấn.

Cô đến giải thích với ông chủ siêu thị một chút, ông chủ cũng biết hoàn cảnh gia đình của cô, đối với cô vẫn luôn bao dung hơn, cũng không nói gì, chỉ nói lần sau có việc thì báo trước với mình một tiếng. Trần Hương lại nói xin lỗi thêm một lần nữa rồi mới quay lại vị trí làm việc của mình.

Điện thoại di động trong túi vang lên, cô không dám lấy ra trước mặt người khác, cũng không dám nhìn xem.

May thay, cô chỉ đổi một đôi giày chứ không phải thay bộ quần áo mà người đàn ông kia mua cho mình, cô vẫn đứng trước quầy thu ngân, bên dưới chân cũng có rất nhiều đồ, cho nên không ai phát hiện ra cô đi một đôi giày mới hơn trăm tệ.

Lúc không có khách, cô lặng lẽ cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình.

Kích thước vừa phải, là một đôi giày thể thao màu trắng cô rất thích.

Vào mùa hè, cô dễ bị ra mồ hôi, không dám đi giày cao gót, đứng lâu sẽ đau chân lắm, cảm thấy giày thể thao thoải mái, dù có nóng một chút cô cũng sẵn sàng đi cả ngày.

Cô làm việc đến mười rưỡi tối mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, cô cởi bỏ quần áo đi làm, lại để lộ chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám. Vài nhân viên thu ngân cởi bỏ quần áo đồng phục, tất cả đều mặc váy liền áo, để hở chân rồi bước trên những đôi giày cao gót.

Trương Khánh Hoa, một trong số những nhân viên thu ngân đi phía sau Trần Hương, nhìn chằm chằm vào lỗ thủng trên áo sơ mi cô. Cô ta mỉm cười hỏi Trần Hương: “Tôi có mấy bộ quần áo không mặc tới, cô có muốn lấy không?"

Trần Tương đương nhiên là muốn, nhưng đa số mọi người ở đây đều đang cười nhạo cô, cô không phân biệt được đối phương là thật lòng hay giả tạo, vì vậy cô khẽ lắc đầu: "Cảm ơn."

Mấy nhân viên thu ngân không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng.

Trần Hương không hiểu họ đang cười cái gì nên chỉ cúi đầu bước ra ngoài, cảm giác tự ti khiến cho cô lúc nào cũng giữ tư thế như vậy mỗi khi đi đường, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt bất cứ ai, lo lắng lúc nào cũng có thể nhìn thấy ánh mắt không hề có ý tốt chỉ có đùa cợt cùng châm chọc.

Cô đi phía sau vài nhân viên thu ngân ra ngoài, vừa tới cửa thì nghe thấy Trương Thanh Hoa đang nói chuyện với ai đó bằng một giọng ngọt ngào, giống như đang làm nũng: "Có thể thử nhìn xe anh thêm một chút được không? Em chưa từng thấy qua chiếc xe nào đẹp như vậy."

Trần Hương ban đầu chỉ muốn đi vòng qua, kết quả lại nhìn thấy Liêu Tuấn.

Người đàn ông dựa vào cửa xe, một tay cầm điếu thuốc, đầu hơi nghiêng nhìn Trương Thanh Hoa bên cạnh với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Biến đi, tôi không có thời gian nói chuyện với cô."

Mặt Trương Thanh Hoa lập tức biến sắc, nhưng cô ta vẫn cố nở nụ cười thân thiện: "Rất xin lỗi, em..."

Cô ta còn muốn nói thêm gì nữa thì Liêu Tuấn đã nhìn thấy Trần Hương đi phía sau đám người này, trầm giọng gọi một tiếng: "Còn không mau tới đây!"

Trần Hương bị tiếng gọi của anh làm cho giật mình.

Mấy nhân viên thu ngân đều kinh ngạc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Trần Hương rụt cổ lại đi tới trước mặt Liêu Tuấn, đại khái thấy cô đi rất chậm, anh lập tức vươn tay túm lấy cổ tay cô, mở cửa chỗ bên cạnh ghế lái ra, đem người nhét vào trong, sau khi thắt dây an toàn giúp cô, lúc này mới quay lại ngồi vào ghế lái.

Mấy nhân viên thu ngân có mặt ở đó đều trợn mắt há hốc mồm.

Mặt Trương Thanh Hoa lúc xanh lúc trắng, xét về diện mạo đương nhiên cô ta xinh đẹp hơn Trần Hương, nói về khí chất thì cô ta đã sớm bỏ xa Trần Hương cả một con phố, cô ta không hiểu, có phải người đàn ông kia bị mù rồi không, sao tự nhiên lại kéo Trần Hương lên xe.

Trên áo mà Trần Hương đang mặc trên người bị thủng một lỗ đấy!

Vài người khác ghen tị trong lòng, nhưng trên mặt đều giả bộ không quan tâm, nhìn về phía chiếc xe đang rời đi, lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét: "Trần THương nhất định được người đàn ông kia bao nuôi."

"Thật kinh tởm, cô ta như gái bán hoa kia à?"

"Nhất định là bán, còn không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi."

"Thật không biết xấu hổ."

"Nghĩ đến chuyện cùng làm việc chung với cô ta, tôi liền cảm thấy buồn nôn, cứ như vậy cô ta không sợ bị nhiễm bệnh sao?"

"Ngày mai mau nói với ông chủ, để cho ông ấy đuổi Trần Hương đi, nếu không tôi sẽ tới chỗ khác làm việc."

"Ngày mai tôi cũng sẽ nói!"