Chương 18: Làm em ở trên xe!

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Trần Hương ngồi trong xe, vẫn cúi đầu không lên tiếng.

Mãi cho đến khi xe chạy xa cả trăm mét, cô mới nhỏ giọng nói: "Xe đạp của tôi... vẫn còn ở siêu thị."

“Sao không nói sớm!” Liêu Tuấn đã sớm không kiên nhẫn, nhưng vẫn cho xe quay trở về, vừa nhìn thấy chiếc xe đạp kia, anh lập tức muốn cho nó ra bãi phế liệu.

“Con mẹ nó, cái này còn gọi là xe đạp à?” Gần như là rác rưởi, sơn sớm đã bong tróc hết, vứt ra ngoài đường cũng chả ai thèm, cô gái này còn khóa cả dây xích, xem nó như bảo bối vậy.

Trần Hương rụt vai không nói, mở khóa xe chuẩn bị quay về, Liêu Tuấn xuống xe đi tới bên cạnh cô, nhấc xe đạp lên ném lên nóc xe ô tô, dùng dây thừng buộc chặt, quay sang nói với cô: "Mau lên xe."

Trần Hương không ngờ mọi chuyện lại như thế này, cô sững sờ một lúc mới lên xe, mò mẫm thắt dây an toàn nhưng mất nửa ngày cũng không cài vào được. Liêu Tuấn lên xe, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, liền vươn tay giúp cô cài dây an toàn, sau đó nghiêng đầu cô sang hôn lên môi cô.

Đã lâu cô không uống nước, môi hơi khô.

Sau khi Liêu Tuấn hôn xong, đốt ngón tay thô ráp xâm nhập vào trong miệng, ngón tay anh dính nước bọt của cô, sau đó vẽ loạn lên cánh môi cô, tới khi nó bóng loáng, anh lại tiến đến gần, gặm cắn cánh môi cô.

Trần Hương bị dây an toàn thắt chặt không vùng vẫy được nên cô chỉ có thể ngẩng mặt lên, buộc phải chịu đựng, nụ hôn mãnh liệt nóng bỏng của người đàn ông này, lực cắn rất mạnh, khi môi cô bị anh cắn, Trần Hương khẽ rên lên một tiếng, tiếng rêи ɾỉ vô cùng trêu chọc người khác, cả người Liêu Tuấn cứng đờ.

Anh buông cô ra, định tìm khách sạn trong lúc lái xe, buổi chiều điều kiện khách sạn ở mức trung bình nên anh định tìm khách sạn nào lớn hơn.

Nhìn thấy anh đang lái xe tới cửa khách sạn, Trần Hương biết anh lại dẫn cô đi làm chuyện đó, cô sợ tới mức nắm chặt dây an toàn, giọng nói như đang van xin: "Bà nội tôi, còn đang ở nhà chờ tôi, tôi, tôi phải về nhà."

“Làm xong rồi đi.” Liêu Tuấn sớm đã cứng không chịu nổi.

Trần Hương bật khóc, cô cũng không nói, chỉ ngồi đó khóc.

Liêu Tuấn chửi thề một tiếng: "Con mẹ nó, đừng có nghĩ rằng tôi sẽ mềm lòng!"

Một phút sau, Trần Hương vẫn đang khóc, Liêu Tuấn lại chửi thề, lái xe đến nhà Trần Hương: "Tôi đưa em về, còn khóc nữa hả!"

Trần Hương sụt sịt, một bụng ấm ức nước mắt lại không nhịn được mà chảy xuống, bị đám người Trương Khánh Hoa nhìn thấy, không biết ngày mai chờ đợi cô sẽ là ánh mắt như thế nào, trong lòng cô tràn đầy sợ hãi, nghi hoặc, bất an nhưng cũng chỉ có thể cắn môi yên lặng khóc.

“Sao em còn khóc!” Liêu Tuấn thấy cô vẫn còn khóc sớm đã mất hết kiên nhẫn, trầm giọng hét lên: “Nếu em khóc nữa thì tôi sẽ chơi em luôn ở trên xe đấy!”

Trần Hương bị dọa sợ, vội lấy hai tay lau nước mắt.

Nhưng mà, Liêu Tuấn nghĩ lại, làm ở trong xe cũng không tệ lắm, lúc làm hai bầu ngực của cô áp lên cửa kính, nghĩ đến đây, dươиɠ ѵậŧ của anh lại cứng lên ngay.

Trần Hương nhỏ giọng chỉ đường cho anh: "Ở phía trước rẽ phải."

Liêu Tuấn kéo kéo quần, châm một điếu thuốc để giảm bớt du͙© vọиɠ rồi lái xe đi một vòng cuối cùng lái đến trước cửa nhà Trần Hương, lúc này mới xuống xe.

Tuy là ở nông thôn, nhưng đường xá cũng không tệ, có đường xi măng đã sửa sang, ít ổ gà, chỉ là đèn đường có một vài cái bị hỏng, trước nhà Trần Hương cũng không có đèn đường, Liêu Tuấn vừa bước xuống liền giẫm phải phân gà.

Anh không nhận ra đó là gì, nhấc chân lên nhìn rồi hỏi: "Cái gì vậy?"

Trần Hương lo lắng nhìn anh nói: "... Gà, phân gà."

“Fuck!” Liêu Tuấn chửi một câu, đi đến rìa vườn rau, tìm đất để tẩy sạch phân gà dính trên đế giày.

Bà nội nghe thấy động tĩnh đi ra, đứng ở cửa sáng đèn, lớn tiếng hỏi: "Trần Hương?"

Trần Hương chào hỏi bà: "Bà nội, bà còn chưa ngủ sao?"

“Chờ cháu về.” Mắt bà nội không tốt, nhìn chằm chằm chiếc xe ô tô dừng bên ngoài tối tăm một hồi, mới hỏi: “Xe của ai? Có người ở đằng kia sao?”

Trần Hương nghĩ một lát nữa Liêu Tuấn sẽ rời đi, liền kéo bà nội vào nhà, nói nhỏ: "Cháu không biết, có lẽ là người qua đường."

Vừa dứt lời, Liêu Tuấn đã hét lên từ phía sau: "Trần Hương! Lấy cho tôi ít nước!"

Giọng nói của Liêu Tuấn lớn đến mức ngay cả bà nội bị nặng tai cũng có thể nghe thấy, quay đầu nhìn Trần Hương: "Không phải cháu nói hai người không quen nhau sao?"

Trần Hương: "..."