Chương 1: Gái Quê

Đây là lần thứ hai Trần Hương tới đây, cô còn rụt rè hơn cả lần trước.

Lần đầu tiên tới đây, có lẽ do bên trong đang trang trí, cho nên không có mấy người.

Nhưng hôm nay, bên trong câu lạc bộ quyền anh lại chật kín người, hơn nữa... tất cả đều là đàn ông.

Cô đi theo em trai vào bên trong, hơi tự ti rụt vai lại, đôi mắt cũng không dám nhìn lung tung khắp nơi. Lúc nghe em trai giới thiệu mọi người, lúc này cô mới ngẩng đầu nở một nụ cười chất phác với đối phương.

“Chị, đây là ông chủ của chúng em, anh ấy cũng là huấn luyện viên của tụi em, lần trước chị vẫn chưa gặp anh ấy đâu.” Em trai Trần Dương dẫn cô đi tới phía dưới sàn đấu, sau đó hô một tiếng với người đàn ông trên sàn đấu tứ giác: “Huấn luyện viên! Đây là chị gái của em!”

Người đàn ông trên sàn đấu để trần thân trên, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc. Anh tiện tay tìm một chiếc khăn lau bừa bãi trên mặt, sau đó xoay người cầm nước lên ngửa đầu uống. Anh rũ mắt xuống, liếc nhìn người phụ nữ nông thôn ăn mặc quê mùa, trong cổ họng nặn ra một tiếng: “Ừ.”

Trần Hương ngước mắt lên lập tức trông thấy hầu kết của người đàn ông chuyển động. Cô ngượng ngùng xoay mặt đi, đuôi mắt nhìn thấy làn da màu đồng của anh. Vành tai đỏ bừng, cô rụt lại trốn sau lưng Trần Dương rồi cúi đầu nói: “... Huấn luyện viên, chào anh! Tôi là Trần Hương, chị gái của Trần Dương, cám... cám ơn anh đã chăm sóc cho em ấy trong quãng thời gian qua, tôi, tôi... cám ơn.”

Khoảng cách có hơi xa, Trần Hương lại nói nhỏ, giọng của những người khác đang luyện quyền anh trong câu lạc bộ vang lên hết đợt này đến đợt khác, dẫn tới Liêu Tuấn hoàn toàn không nghe rõ cô nói gì cả. Lúc Trần Hương nói chuyện, cô vẫn luôn cúi đầu. Anh liếc mắt nhìn qua, chỉ trông thấy chiếc đầu với mái tóc được tết thành bím. Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông màu xám trên người, phía dưới là chiếc quần jean đã giặt đến mức phai màu. Bàn chân co rụt bên trong đôi giày thể thao cũ rách, trông cực kỳ nghèo khổ.

Rất nhiều người ở bên cạnh chú ý tới động tĩnh phía này. Tất cả đều nhìn qua, có người khẽ cười ra tiếng, trong mắt ngập tràn vẻ khinh bỉ cùng xem thường.

Trần Hương bị tầm mắt xung quanh nhìn chằm chằm khiến cả người không thoải mái. Cô vừa mới giơ chiếc túi trong tay ra được một nửa, lại không dám đưa tới trước nữa. Cuối cùng, Trần Dương nhận lấy chiếc túi từ trong tay cô rồi nói với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, đây là đồ chị gái em làm, tặng cho anh ăn đấy.”

Liêu Tuấn xoay người nhảy xuống khỏi sàn đấu, đi thẳng tới. Giọng nói của anh hơi thô, còn xen lẫn chút khàn khàn: “Có thịt kho tàu không?”

Lần trước Trần Hương đưa Trần Dương tới đây, cũng gói cho cậu ấy rất nhiều đồ ăn do chính tay cô làm. Trần Dương chia cho mọi người một ít, Liêu Tuấn là người cuối cùng được nếm thử. Đó chỉ là một miếng thịt kho tàu nhỏ xíu mà thôi, nhưng lại khiến anh thèm thuồng gần nửa năm. Bây giờ bản thân đã được gặp cô gái thôn quê này, điều duy nhất nhớ tới chính là tay nghề của cô không tồi. Anh đã đi loanh quanh khắp thành phố nhiều lần, nhưng không tìm thấy món thịt kho tàu nào nấu ngon hơn cô làm.

Dáng người anh cường tráng vạm vỡ, lại vô cùng cao lớn. Anh vừa bước đến, hơi thở đàn ông đã ập tới trước mặt, xen lẫn mùi mồ hôi nồng đậm, khiến người ta khó mà bỏ qua cảm giác áp lực.

Trần Hương bất giác lùi về phía sau, trên khuôn mặt đã lấm tấm một lớp mồ hôi bởi hơi nóng tỏa ra từ trên người đối phương. Dường như quần áo của cô đã bị ướt, trên người cũng cực kỳ nóng, giọng nói như thể bị dọa sợ mà trở nên run rẩy: “... Có.”

Người đàn ông nhận lấy chiếc túi, sau đó mỉm cười với cô: “Cám ơn!”

Trần Hương sợ hãi nhìn khuôn mặt đó, bất tri bất giác đỏ bừng mặt.

Dáng người anh cao lớn, thân hình vạm vỡ cơ bắp. Khuôn mặt góc cạnh cùng đường nét rõ ràng tựa như dao khắc, cằm lún phún râu. Làn da hơi ngăm đen, lúc anh nhìn chằm chằm vào người ta, ánh mắt hơi u ám nhưng khi cười lên... lại có chút đẹp trai.

Vành tai của Trần Hương nóng bừng, cô cúi đầu lắp bắp nói: “Không, không cần khách sáo, nên, nên, nên làm mà.”

Trần Dương dắt Trần Hương đi về ký túc xá của mình: “Huấn luyện viên, em dẫn chị gái đi trước đây.”

“Được.”

Đến khi Trần Dương dẫn Trần Hương rời đi không lâu, có học viên lại gần rồi cười với Liêu Tuấn: “Ông chủ, có phải chị gái của Trần Dương để ý đến anh không, khuôn mặt đều đỏ bừng kìa.”

Liêu Tuấn lại không để ý: “Thật à?”

Vừa nãy anh chỉ quan tâm đến thịt kho tàu.

“Thật đấy, cả khuôn mặt đều đỏ như đít khỉ vậy.” Học viên vừa nói vừa cười: “Đúng là đồ nhà quê, anh không thấy bộ quần áo cô ta đang mặc hả, quê mùa chết đi được.”

Tục ngữ nói rất đúng, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm.

Liêu Tuấn ăn thịt kho tàu của người ta làm, lại còn cầm một túi đồ ăn vặt của cô nữa. Nghe thấy học viên kia nói vậy, anh cau mày lại, tính tình mất kiên nhẫn: “Mẹ kiếp, người ta quê mùa hay không thì liên quan gì tới cậu, đi luyện quyền của mình đi.”