Chương 2: Giặt qυầи ɭóŧ

Trần Dương ở trong ký túc xá bốn người một phòng trên tầng hai.

Trần Hương tới giúp cậu ấy giặt quần áo bẩn, cọ giày dép, lại thay ga trải giường rồi đem đi giặt giũ phơi phóng cho em mình, nhân tiện quét dọn toàn bộ phòng ký túc xá của họ một lượt.

Lúc Liêu Tuấn mang túi tới trả, nhìn thấy phòng sạch sẽ như vậy, suýt chút nữa còn tưởng mình đi nhầm phòng.

“... Huấn luyện viên?”

Trần Dương đã đi luyện quyền, trong phòng chỉ còn mình Trần Hương. Cô vừa mới trải xong ga giường, quay đầu lại thì đã trông thấy Liêu Tuấn. Cả người lại rụt rè lo lắng đứng đó, thậm chí còn không nặn nổi một nụ cười.

Người đàn ông lưng hùm vai gấu, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, chiếc áo bị căng phồng bởi cơ ngực, cánh tay xách chiếc túi nổi đầy gân xanh.

“Trả lại túi cho cô.” Liêu Tuấn bước vào trong, đặt túi xuống đất rồi quan sát xung quanh, sau đó nói: “Thu dọn sạch sẽ như vậy cơ à, suýt chút nữa tôi còn tưởng mình đi nhầm.”

Trong lòng Trần Hương thoải mái hơn đôi chút, nói rất khẽ: “Đàn ông không biết dọn dẹp cho lắm.”

Liêu Tuấn gật đầu, cất giọng thô khàn nói: “Ừ, phòng của tôi cũng như cái chuồng heo vậy.”

“...”

Trần Hương cắn môi, do dự giây lát rồi khẽ nói: “Nếu... anh, anh không ghét bỏ thì tôi có thể giúp anh quét dọn.”

“Được chứ.” Liêu Tuấn lại liếc nhìn quần áo phơi trên ban công: “Cô còn giúp em trai mình giặt đồ lót nữa à?”

Trần Hương xấu hổ xua tay: “Không, không có, đó là nó tự mình giặt đấy.”

“Ồ.” Liêu Tuấn nhìn cô rồi hỏi: “Vậy có thể giúp tôi giặt qυầи ɭóŧ không?”

Trần Hương: “...”

Khuôn mặt của cô đỏ bừng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, thật sự không khác gì táo đỏ. Trong lòng Liêu Tuấn nghĩ thầm, còn thật sự bị cậu học viên kia đoán đúng rồi, người phụ nữ quê mùa này thật sự thích anh.

Dưới lầu có người gọi anh, Liêu Tuấn đáp lại một tiếng rồi đi xuống.

Trần Hương ngồi trên giường của Trần Dương một lát. Chờ đến khi cậu ấy lên tới, cô lại hỏi phòng của Liêu Tuấn, sau đó đi vào phòng bắt đầu quét dọn giúp anh. Thật ra phòng anh cũng không bẩn thỉu lộn xộn lắm, chỉ có điều vứt quần áo bừa bãi khắp nơi, cơm hộp ăn xong cũng ném trên bàn uống nước không dọn.

Sức anh của anh rất kinh người, sau hộp cơm đều bị anh ăn sạch sẽ.

Toàn bộ quần áo ở trong tủ đều là áo ba lỗ màu đen giống hệt nhau, tiếp theo chính là... số lượng qυầи ɭóŧ cực kỳ nhiều, đủ đúng hơn một trăm chiếc. Trần Hương nhớ tới lời người đàn ông đã nói, đỏ mặt giặt sạch qυầи ɭóŧ giúp anh, phơi tất cả trên ban công.

Chờ đến khi cô hoàn toàn quét dọn xong xuôi mới phát hiện sắc trời đã tối, chuyến xe muộn nhất để về quê là bảy giờ, bây giờ đã sáu giờ bốn mươi tư phút rồi.

Lúc Trần Dương đi tới, Trần Hương mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, ôm túi định chạy xuống lầu: “Trần Dương, chị đi đây, chị sợ không bắt kịp xe.”

“Chị, để em đưa chị đi.” Trần Dương vén áo lau mồ hôi trên mặt, tuy cậu mới mười sáu tuổi, nhưng cơ bụng đã hiện rõ, chẳng qua quá gầy nên đường cong cơ bắp không đẹp như của Liêu Tuấn.

“Không cần, em cứ ở đây, chị vẫn nhớ đường.” Trần Hương vội vàng chạy xuống, lúc đi xuyên qua hành lang còn suýt chút nữa đυ.ng vào người khác.

Vì để tiết kiệm tiền nên cô không gọi taxi, giá taxi khởi điểm là mười bốn tệ, nhưng vé xe buýt cô về quê cũng chỉ có tám tệ mà thôi.

Nhưng lúc cô chạy tới trạm xe, chuyến xe cuối cùng đã rời bến từ lâu. Hiện tại đã bảy giờ năm phút, cô đã lỡ chuyến xe cuối cùng này.

Tiếng di động vang lên, cô bấm nghe máy, là Trần Dương gọi tới hỏi cô có bắt kịp xe hay không.

Trần Hương nói dối: “Đừng lo lắng, chị đã lên xe rồi.”

“Chị, đừng có gạt em, chị quay đầu lại đi.”

Trần Hương ngạc nhiên quay đầu lại, Trần Dương đang đứng cách đó không xa. Cậu ấy cũng không chạy qua, giọng nói hổn hển, trên mặt mồ hôi nhễ nhại: “Chị, em hỏi huấn luyện viên rồi, anh ấy nói có thể để chị ở phòng nghỉ miễn phí.”

Trần Hương sững sờ một lát, mới khụt khịt mũi, ép lệ nóng nơi hốc mắt trở lại.

“Huấn luyện viên của các em... sẽ không coi thường chị đấy chứ?” Trên đường trở về, Trần Hương hỏi em trai mình: “Chị sẽ không làm em mất mặt đấy chứ?”

Ai sẽ không bắt kịp chuyến xe cuối cùng rồi ở lại phòng nghỉ của câu lạc bộ chứ, điều đó chứng tỏ cô không thuê nổi phòng, nghèo rớt mồng tơi.

“Không có, huấn luyện viên nói chị dọn dẹp phòng anh ấy rất sạch sẽ, còn chưa kịp cảm ơn chị đấy.” Trần Dương cười nói: “Chị, chị là người chị tốt nhất trên đời này, từ trước đến nay sẽ không làm em mất mặt.”

Vành mắt Trần Hương bỗng đỏ hoe.

P.s: Cảm ơn chị Leilla Nguyen đã donate cho nhóm ạ, thật sự cảm ơn chị rất nhiều, team sẽ cố gắng ra chương đều