Chương 7: Tiếng kêu lẳиɠ ɭơ như vậy

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Tay chân Trần Hương như nhũn ra, trượt xuống đất, lại bị Liêu Tuấn kéo vào trong ngực.

Anh mở vòi hoa sen, xối sạch cho hai người rồi lại liếʍ láp hai bầu ngực của cô một hồi, sau đó mới lấy khăn lau tóc cho cô, rồi tìm một tấm khăn lông lớn bọc cô lại ôm ra ngoài.

Trần Hương sợ bị người khác nhìn thấy nên một mực rúc trong vòng tay anh, sợ hãi ôm lấy cổ anh, điều này khiến Liêu Tuấn rất hưởng thụ, đôi tay ôm cô cũng trở nên dịu dàng hơn.

Anh trực tiếp đưa cô về phòng mình, lúc ban ngày Trần Hương đã dọn dẹp cho anh, đương nhiên quen thuộc với căn phòng này. Khi bị người đàn ông thả xuống giường, cô liền che ngực muốn đứng lên.

“Em định đi đâu?” Liêu Tuấn cau mày, giữa hai đầu mày có vài nếp nhăn, khi cau mày lại lộ ra vẻ dữ tợn dọa người.

Trần Hương sợ hãi lùi về sau, cúi đầu không dám nhìn anh, vành mắt lại đỏ lên, nói nhỏ: “... Tôi muốn về nhà.”

“Ngày mai tôi đưa em về.” Liêu Tuấn trèo lên giường ôm người vào lòng, làn da ngăm đen của anh kề bên Trần Hương giống như hòn than đặt chung với bạch ngọc.

Trần Hương rụt vai lại, gò má bị râu trên cằm người đàn ông cọ đau, nhưng cô cũng không dám giãy dụa quá mạnh, chỉ cẩn thận nhích người về sau, mới lùi được một đoạn, đã bị người đàn ông kéo về, nặng nề cắn lên môi cô.

Cô bị đau khẽ kêu lên một tiếng, nhỏ như tiếng mèo kêu.

“Tiếng kêu lẳиɠ ɭơ như vậy, có phải vẫn còn muốn hay không?” Bàn tay to của Liêu Tuấn xoa nắn bầu ngực đẫy đà của cô, ngón tay vân vê quả anh đào nhỏ xinh trước ngực, hơi thở dần trở nên nặng nề. Cả người cô căng cứng, sợ hãi đẩy anh ra: “Đừng…”

“Được, được, được.” Liêu Tuấn thấy cô lại sắp khóc, bèn vòng tay qua eo cô, ôm cô đặt lên trên ngực mình, bàn tay to vỗ nhẹ mông cô hai cái sau đó giữ nguyên ở đó: “Ngủ đi.”

Làm sao Trần Hương có thể ngủ ở tư thế này được, mà cô cũng không dám giãy dụa, chỉ có thể tựa mũi vào l*иg ngực rắn chắc của anh, tự nhủ đợi sau khi người đàn ông này ngủ say rồi sẽ trèo xuống, ai ngờ nằm sấp một hồi lại ngủ quên lúc nào không hay.

Cô đã dọn dẹp vất vả cả một ngày trời, buổi tối còn bị người đàn ông dày vò lâu như vậy, cơ thể đã sớm kiệt sức, một giấc ngủ thẳng đến mười giờ sáng hôm sau. Lúc cô tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại mình cô.

Cô ngẩn ngơ ngồi trên giường một hồi, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, cô sụt sịt vài cái, nhanh chóng lau nước mắt, đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Cô không tài nào hiểu được, rõ ràng cô chỉ đến đây thăm em trai, sao lại gặp phải chuyện như này.

Không thể nghĩ về nó nữa, mỗi khi nghĩ đến, cô lại không kìm được mà rơi nước mắt.

Lúc đi vào phòng tắm, qua tấm gương cô thấy trên người mình đầy dấu tay và dấu răng, đầu nhũ bị người đàn ông cắи ʍút̼ đến sưng tấy, chạm vào một cái là đau, còn cả chỗ riêng tư nữa, đến đi tiểu thôi cũng đau đớn vô cùng.

Sau khi cô đánh răng rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy bộ quần áo bẩn ngày hôm qua cô cởi ra ở trên ghế sô pha, còn có cả túi xách và điện thoại, cô nhanh chóng mặc quần áo vào, ôm túi xách màu xanh bộ đội lên, cẩn thận mở cửa nhìn ra ngoài. Hành lang không một bóng người, từ dưới lầu truyền đến âm thanh luyện quyền.

Cô không dám đi xuống, sợ sẽ gặp phải Liêu Tuấn.

Do dự hồi lâu, cô gọi điện cho Trần Dương hỏi cậu ấy huấn luyện viên có ở đó không, Trần Dương nói huấn luyện viên vừa luyện quyền xong, đã đi tắm rồi, hỏi cô có chuyện gì, còn hỏi có phải mới sáng sớm cô đã đi rồi không, sao cậu ấy không trông thấy.

“Chị đang ở trong phòng tắm.” Trần Hương nói dối: “Chị về ngay đây.”

Trần Dương tin ngay, cậu ấy còn phải huấn luyện nên không thể tiễn cô đi được, đành dặn dò cô đi đường cẩn thận.

Trần Hương cúp điện thoại rồi chạy xuống lầu, dưới lầu đông người qua lại, không ai chú ý đến cô, hơn nữa cô cũng cúi đầu mà đi nên ra cửa rất thuận lợi.

Chân cô không dừng bước, một đường chạy thẳng đến bến xe, thắt lưng đau nhức vô cùng nhưng cô cũng cắn răng chịu đựng. Cuối cùng cũng đến được bến, chuyến xe buýt về nông thôn sắp sửa xuất phát, cô chạy một mạch lên trên xe, tìm chỗ ngồi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.