Chương 8: Không thể khóc

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Bà nội đang giặt quần áo trước cửa nhà, thấy Trần Hương cúi đầu đi về liền lau tay lên quần áo bẩn, đứng dậy đi về phía cô: “Dương Dương thế nào rồi?”

“Vẫn ổn ạ.” Tối hôm qua Trần Hương khóc đến sưng cả mắt, sợ bà nội phát hiện nên cô cứ cúi đầu không dám nhìn bà.

Mắt bà nội cũng không tốt, nghe cô nói vậy thì yên tâm, cười đến nếp nhăn lộ hết ra: “Em nó có gầy đi không? Phải cho nó ăn cơm thật no bụng, như vậy mới có sức.”

“Vâng ạ.” Trần Hương đặt túi xách xuống, đến giặt quần áo thay bà.

Bà nội lại hỏi cô: “Hôm nay cháu không đi làm à?”

“Không ạ.” Trần Hương làm việc tại quầy thu ngân của một siêu thị trong thị trấn, trên đường về nhà cô đã xin phép ông chủ cho nghỉ rồi, buổi chiều cô sẽ đến làm ca đêm.

Cô giặt quần áo xong lại vào nấu cơm, bà nội giúp cô nhóm lửa. Nhà họ nghèo, đến bây giờ vẫn đang ở trong nhà ngói, nấu cơm cũng phải nhóm lửa.

Mỗi ngày bà nội đều đi khắp nơi để nhặt cành cây, thậm chí nhặt cả ve chai để bán. Sau khi Trần Hương đi làm về cũng sẽ đi nhặt cùng bà. Tất cả chai lọ, bìa giấy và những thứ có thể tái sử dụng được cô đều nhặt về.

Bạn bè đồng trang lứa bên ngoài trông thấy Trần Hương đều cười nhạo cô: “Con nhặt ve chai đến rồi, mọi người ai có thứ gì thì cho cô ta đi.”

Trước kia Trần Hương còn trốn trong chăn khóc thầm, nhưng vì bà nội và em trai, cô lại cảm thấy có khổ mấy cũng đáng.

Ba mẹ quanh năm đi làm công bên ngoài, mỗi năm chỉ có thể gửi về một chút tiền. Trước kia bọn họ nhập nhầm phải hàng đa cấp bên bị lừa hết tiền, nợ nần chồng chất, đến bây giờ tằn tiện chắt chiu mãi cũng vẫn còn nợ mấy vạn chưa trả xong. Chỉ có dịp năm mới hai người mới dám trở về, có thể mua cho Trần Hương và em trai bộ quần áo mới là cô đã vui sướиɠ lắm rồi.

Bữa trưa là màn thầu và khoai tây xào ớt xanh. Màn thầu do cô tự làm, khoai tây và ớt xanh cũng của nhà trồng. Trong vườn nhà cô trồng đủ loại rau củ, còn nuôi thêm bốn con gà mái, một con gà trống. Mỗi ngày gà có thể đẻ bốn năm quả trứng, tích cóp mười ngày là có thể mang lên thị trấn bán lấy tiền.

Sau khi ăn xong, cô ra vườn nhổ một củ cải trắng, xắt nhỏ rồi đổ xì dầu và giấm trắng vào trộn, mang lên cho bà nội, bà rất thích ăn dưa cải trắng.

Nước trong nồi đã sôi, Trần Hương mang ấm nước ra, cẩn thận đổ đầy vào ấm. Thấy trong nồi vẫn còn thừa nước nóng, cô liền lấy đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa giặt giũ sạch sẽ xong, nhìn thời gian cũng đã bốn giờ chiều. Cô cho gà ăn xong lại rửa tay sạch sẽ rồi lúc này mới đạp xe lên thị trấn.

Chiếc xe đạp này là do bà nội nhặt được, dây xích bị hỏng, ghi đông cũng bị cong. Trần Hương thay dây xích mới, nắn lại ghi đông xong không nỡ bán đi nên giữ lại dùng.

Từ nông thôn lên đến thị trấn chỉ mất 20 phút đạp xe. Đang đầu tháng sáu, trời nóng bức vô cùng, lúc Trần Hương đến cửa siêu thị đã mồ hôi nhễ nhại. Cô cởi mũ ra, lau mồ hôi trên mặt.

Cô gái thay ca với cô tên là Vương Chiêu Đệ, nhà trên thị trấn, điều kiện trong nhà tốt hơn Trần Hương. Thấy Trần Hương đầy mồ hôi đi đến, cô ta bịt mũi lại, càu nhàu: “Trời ạ, trên người chị có mùi gì vậy?”

Trần Hương lúng túng đứng sững tại chỗ, hít mũi ngửi thử, thấy trên người mình toàn mùi mồ hôi, mặt lập tức nóng bừng, mà các nhân viên thu ngân khác xung quanh cũng cười nhạo.

Siêu thị cũng không có nhiều khách hàng, quầy thu ngân khá nhàn rỗi. Lúc Vương Chiêu Đệ đi ra, cố ý cười lớn tiếng, một tay chỉ vào Trần Hương phía sau: “Ha ha ha, Trần Hương, phía sau quần áo chị bị thủng một lỗ kìa.”

Những người xung quanh cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô, cười như thể trông thấy thứ gì quý hiếm lắm.

Trần Hương đi thẳng đến quầy thu ngân, tìm đồng phục màu đỏ mặc vào, cô cúi đầu không nói gì, trong đầu chỉ có câu nói của em trai Trần Dương.

“Chị ơi, sau này em sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khinh thường chúng ta nữa.”

Cô ngẩng mặt lên, kìm nén lệ nóng trong hốc mắt, mỉm cười với khách hàng đến tính tiền, cầm máy quét mã bắt đầu quét mã tính tiền.

Cô không thể khóc.

Cô còn phải kiếm tiền mua đồng phục của đội cho em trai, cô không thể khóc.

Cô cắn môi, cố nở nụ cười, sau khi tính tiền cho khách xong liền nói: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới.”