Chương 2



Phó Hương Hương thở hổn hển, cô đóng máy tính rón ra rón rén đi đến phòng vệ sinh ở bên ngoài để tắm rửa thân mình

Phó Hương Hương theo học ở khu trường đại học thấp nhất ở Hải Thành, cũng bởi vì là sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô không nghĩ đến việc học tiếp mà muốn đi đến Quảng Đông cùng với những thanh niên trong làng làm công ăn lương.

Nhưng mà bà nội lại muốn ép cô đi ra ngoài, yêu cầu cô phải lên thành phố học đại học.

Phó Hương Hương trước kia từng đạt được thành tích không tệ, cô thi đậu vào một trường đại học trọng điểm, nhưng mà trước khi thi đại học một ngày, cô suýt chút nữa bị con trai trưởng thôn vừa ngu dốt vừa lười biếng kéo vào ruộng bắp hãʍ Ꮒϊếp.

May mắn lúc sau, bà nội cô cầm theo xẻng sắp ra đến liền đánh gãy một chân tên khốn kia.

Sau khi Phó Hương Hương thi trượt đại học, bà nội lại tận tình khuyên bảo cô đến thành phố tìm Trần Mật, cho dù là học đại học kém nhất cũng tốt hơn là đi vào nhà xưởng làm công khi cô tuổi vẫn còn nhỏ.

Phó Hương Hương không muốn nghĩ đến việc đi tìm mẹ mình-Trần Mật, bởi vì cha dượng Thành Đại Khải mỗi lần dùng ánh mắt nhìn cô, đều khiến cô cảm thấy rất ghê tởm.

Nhưng cô không có cách nào nói ra những việc này vì da mặt mỏng

Bà nội muốn cô đi vào trong thành phố học đại học, hy vọng cô có thể mở rộng tầm mắt, tiếp thu kiến thức, làm một con người có ích cho xã hội.

Cũng may Trần Mật tính cách đanh đá, có bà ấy ở cùng, Thành Đại Khải cũng không có lá gan lớn mà làm chuyện xấu với cô, nhiều lắm chính là trộm qυầи ɭóŧ của cô tự an ủi, hay thừa lúc Trần Mật không chú ý say mê nhìn chằm chằm vào bộ ngực lớn của Phó Hương Hương.

Trừ những chuyện này ra, hắn thật ra không dám làm việc gì to tát với cô.



Cuối tuần này bạn cùng bàn cô-Lâm Chân Chân đã giới thiệu cho Phó Hương Hương một công việc bán thời gian, nói xong liền đưa cho cô tấm thẻ nhỏ màu vàng.

Trên phố đi bộ phía sau trường học của bọn họ có mấy cửa tiệm mát xa, nói là mát xa đi nhưng cũng là làm chuyện khác.

Phó Hương Hương có đôi khi đi ngang qua mấy cửa tiệm đó thỉnh thoảng sẽ thấy có nam sinh trường mình đi vào, loại gà* ở mấy cái địa phương này thu phí không đắt.

*Gà : chỉ gái điếm

Sáng sớm thứ bảy, Lâm Chân Chân ở cổng trường đem một túi rất to toàn những tấm thẻ nhỏ màu vàng giao cho Phó Hương Hương.

“ Này, trong đây tổng cộng là 3000 cái, tiền công là hai trăm hai mươi tệ, cậu lấy hai trăm, hai mươi coi như tớ là nhà buôn trung gian kiếm ít giá.

Phó Hương Hương cầm theo túi nilon màu đen, “Vẫn là quy định cũ à?”

Quy định chính là hôm nay Phó Hương Hương số tấm card này phát xong , buổi sáng ngày mai Lâm Chân Chân sẽ đem tiền chuyển khoản cho cô.

Lâm Chân Chân trong nhà điều kiện không tồi, mạng lưới quan hệ rộng rãi, anh chị em ở gần trường cũng nhiều, cô ấy như một người trung gian tiếp nhận các công việc bán thời gian, gián tiếp giúp đỡ những người nghèo như Phó Hương Hương.

“Vẫn là quy định cũ, cố lên nha, tớ đi trước đây.”

Lâm Chân Chân vẫy vẫy tay với cô liền nhảy lên chiếc xe máy đang dừng ở vẹn đường, tên lái xe chính là một tay xã hội đen với mái tóc sát thủ, chiếc xe nổ ầm ầm ầm lên rồi phóng đi.

Phát những tấm thẻ card màu vàng này thật là chuyện không có lương tâm, nhưng chả trách ai bảo thân phận cô lại nghèo đến như vậy.

Thư ký An đưa cho cô cái thẻ có hai mươi vạn tệ nhưng Phó Hương Hương không dám động đến, lỡ như lúc đó cô không thể làm tên Triệu gia đó cương lại lên được, người nhà hắn yêu cầu trả lại tất cả số tiền thì phải làm sao bây giờ?

Tiêu mất hai tệ ngồi xe buýt, Phó Hương Hương đã lên kế hoạch bí mật nhét từng tấm thẻ nhỏ vào những chiếc ô tô đậu bên đường

Cô trước kia cũng từng làm việc này, vừa không xấu hổ còn rất nhanh chóng, cũng tốt cho cô, tốt cho mọi người vậy.

Nắng mặt trời mùa hè chói chang như đổ lửa, bận rộn cả ngày cô vẫn còn hơn một trăm cái thẻ chưa phát hết.

Phó Hương Hương ở ven đường mua một chai nước khoáng, ùng ục một hơi uống hết nửa bình, khi ngẩng đầu lên vô tình thấy cách đó không xa có một khách sạn thương mại lớn.

Chắc chắn phải có rất nhiều chiếc xe ô tô đỗ ở bãi đậu xe của khách sạn lớn như thế này.

Phó Hương Hương nhân lúc chú bảo vệ ở bãi đỗ xe ngủ gật, rón ra rón rén đi vào trong.

Bãi đỗ xe có camera, để giải quyết nhanh chóng vấn đề Phó Hương Hương đã nhét một lúc mấy tấm thẻ card vào một ô tô sau vài phút là thực hiện xong.

Bên cạnh là một chiếc xe thoạt nhìn rất xa hoa.

Bận việc cả nửa ngày như vậy tóc cô rối bù xù hết lên.

Lấy khăn giấy lau mồ hôi, nhìn vào cửa sổ xe chỉnh sửa kiểu tóc một chút, có thể là cửa sổ xe sáng chói quá mức, cô liền ngó trái ngó phải, tự nhiên thấy trên trán mình mọc ra cục mụn nho nhỏ.

Đang chuẩn bị chuồn đi, cánh cửa sổ xe sáng chói kia từ từ hạ xuống.

Người đàn ông ngồi trong xe kia mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, cài cúc áo đến tận trên cùng, khuôn mặt lớn lên rất đẹp, ngũ quan thâm thúy, mày kiếm mắt sáng, trông rất tuấn mỹ.

Người kia đang nhìn cô.

Phó Hương Hương sinh ra một trận xấu hổ lớn, tay nhỏ vội sờ sờ túi áo thấy dư lại một tấm card cuối cùng.

Hương Hương: Này, cho anh một tấm thẻ màu vàng.

Chú Triệu :…