Chương 2

Chúc Vi Sinh tính toán không ở lâu bên Thái gia, lần này lại đây không mang theo bao nhiêu đồ vật. Đồ trong ba lô cậu cũng không động tới, chỉ lấy ra phù bút chu sa cùng một cái hộp gỗ cao chừng bàn tay. Trong hộp đựng một cái bình nhỏ, bình nhỏ này một bên vẽ phù văn màu đỏ, một bên khắc minh văn phức tạp, chôn ở chỗ tụ âm gần một trăm ngày, thân bình không ngừng phát tán âm khí ra bên ngoài. Đồ vật có âm khí nặng như vậy, người thường nếu không cẩn thận đυ.ng phải, nhẹ nhất cũng phát bệnh mấy ngày cho nên vừa rồi lúc quản gia muốn xách balô giúp cậu, Chúc Vi Sinh mới nói hắn không thể đυ.ng vào.

Đây là Chúc Vi Sinh tự mình làm pháp khí âm trạch, lại gia cố bảy lần phù văn mới triệt để hoàn thành. Nghe nói loại pháp khí này ở thành phố lớn bán ra giá cả sẽ cao một chút, Chúc Vi Sinh cố ý mang theo tới chuẩn bị đem bán.

Người khác muốn một kiện pháp khí khó càng thêm khó, nhưng Chúc Vi Sinh trời sinh là huyền linh đạo thể, trời sinh ăn bát cơm Huyền Môn này, tự mình động thủ làm pháp khí với cậu mà nói cũng không tính là cái gì. Bất quá thế sự khó lưỡng toàn, người phàm trần động tới thiên cơ tổng phải trả giá một ít đại giới. Trong năm tệ: góa, quả, độc, cô, tàn, Chúc Vi Sinh phạm vào góa, cuộc đời này không có nhân duyên; trong ba thiếu: tiền, mệnh, quyền, Chúc Vi Sinh thiếu mệnh, sinh ra chính là mệnh chết yểu đoản tướng.

Chúc Vi Sinh lúc còn rất nhỏ đã thông qua bói toán đã biết được thân thế của mình, tuy rằng làm phú nhị đại từ nhỏ lưu lạc ở sơn thôn xa xôi nghe tới thực thảm nhưng cũng bởi vì từ nhỏ lưu lạc ở bên ngoài Chúc Vi Sinh mới có cơ hội được sư phụ nhận nuôi. Nếu lưu tại Thái gia, sợ là Chúc Vi Sinh đã sớm chết non. Cậu cũng biết cuộc đời mình thân duyên mỏng, cho nên đối với thái độ lãnh đạm của người Thái gia cũng không để ý.

“Ai!” Con chó bên ngoài đã biến mất ở khúc quanh, A Chỉ cùng Mị Mị lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt. Một đứa không được sờ lông, một đứa không nếm được mùi vị, cùng kêu lên thở dài.

Hai nhóm người nhà bên dưới đại sảnh không biết còn muốn thương lượng tới khi nào, Chúc Vi Sinh lấy ra di động bị nứt màn hình, mở phim hoạt hình cho hai đứa nhỏ coi.

Chúc Vi Sinh thiếu mệnh, mười mấy năm qua sư phụ vẫn luôn giúp cậu tích cóp công đức tục mệnh, quyên tiền đổi công đức là chuyện hay làm nhất. Cũng bởi vì chuyện này mà hai thầy trò cũng không có bao nhiêu tiền, Chúc Vi Sinh từ nhỏ đã khó khăn túng thiếu, vớ đều phải vá ba bốn lần, nếu thực sự không được nữa mới ném đi. Di động này cậu đã dùng mau bốn năm, nếu không đến mức thực sự không dùng được nữa cậu sẽ không đổi.

Hai đứa nhỏ ngồi xếp hàng xem phim hoạt hình, Chúc Vi Sinh ngồi xếp bằng dưới đất gia cố phù văn cho pháp khí.

Hiện giờ đúng vào tháng bảy giữa hè, thời tiết thực nóng nực nhưng từ sau khi Chúc Vi Sinh bước vào phòng liền không mở điều hòa. Có pháp khí âm trạch tồn tại làm trong phòng một chút cũng không thấy nóng, hơn nữa theo thời gian Chúc Vi Sinh ở càng lâu, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp.

Pháp khí trong phòng tràn ra âm khí càng ngày càng nhiều, tất nhiên cũng sẽ hấp dẫn một ít đồ vật trốn trong biệt thự này.

Mặt trời dần về phía Tây, ánh sáng trong phòng dần u ám, gần cửa là nơi có bóng tối nhiều nhất. Không biết từ khi nào, trong bóng tối kia giống như có nhiều thêm chút đồ vật.

Chúc Vi Sinh gia cố xong một lần phù văn, đem phù bút cùng pháp khí buông xuống, xoay người hướng về phía bóng tối bắn một cái đạn chỉ. Trong không khí ‘ong’ lên một tiếng rất nhỏ, sau đó “Ai da” một tiếng rồi rơi xuống đất, một bóng xám từ trong bóng tối gần cửa quăng ngã ra tới, lăn đến bên người Chúc Vi Sinh.

“Nha!”

Mị Mị từ trên tủ đầu giường bay xuống, trên đầu không có ngũ quan bỗng nhiên nhiều thêm một cái miệng. Cái đầu nho nhỏ, mở miệng ra lại lớn như cái chậu rửa mặt. ‘Ngao ô’ một tiếng, cắn trúng không khí.

Chúc Vi Sinh dẫn theo lão quỷ bị cậu bắt ra tới, một bàn tay đem Mị Mị đẩy ra: “Đi xem phim hoạt hình của ngươi đi.”

Mị Mị đã hiểu, đây là không thể ăn. Tiếc nuối vỗ vỗ cái bụng của mình, Mị Mị bay trở lại trên tủ, tiếp tục nhìn chằm chằm di động.

“Đại sư, đại sư tha mạng!” Lão quỷ vừa bị bắt nhìn Chúc Vi Sinh lấy lòng: “Tiểu lão đầu ta chính là cảm thấy nơi này có nhiều âm khí, nghĩ tới đây cọ hai ngụm, không có ác ý.”

“Âm khí của ta cũng không thể cọ không.” Chúc Vi Sinh nói.

“Vâng vâng, ta biết ngài là thiếu gia thật của Thái gia vừa trở về, ngài là muốn biết chuyện của Thái gia đúng không?” Lão quỷ rất có ánh mắt: “Tiểu lão đầu ta đã ở đây mười mấy năm, rất nhiều chuyện của Thái gia ta đều biết, ngài muốn biết cái gì, chỉ cần ta biết được, nhất định một câu cũng không bỏ sót đều nói lại cho ngài!”

Chúc Vi Sinh muốn biết chính là nguyên nhân năm đó mình bị đổi. Tuy rằng cậu có thể thông qua bói toán biết được hết thảy tin tức liên quan tới Thái gia nhưng chỉ có thể biết được đại khái. Chuyện trên thế gian này nếu chỉ dựa vào bói toán là không nhìn thấu toàn bộ.Vì thế Chúc Vi Sinh tiếp tục gia cố phù văn, lão quỷ cũng học theo cậu ngồi xếp bằng bên cạnh, đem chuyện mình biết được một năm một mười kể lại. Này vừa kể liền nói thẳng đến khi sắc trời hoàn toàn biến thành tối đen mới bị động tĩnh ngoài cửa đánh gãy.

Quản gia ở bên ngoài gõ cửa: “Chúc thiếu gia, tiên sinh mời ngài đi xuống.”

Chúc Vi Sinh để hai đứa nhỏ đợi ở trong phòng, lại đem lão quỷ vui vẻ cọ âm khí hai giờ đuổi đi, đem đồ vật trên giường, trên tủ chỉnh lý tốt mới mở cửa, đi xuống lầu.

Dưới lầu, người Đặng gia đều đi rồi, trong đại sảnh chỉ còn lại người Thái gia cùng mẹ đẻ Chúc Vi Sinh - Đặng Nhã, cũng chính là nữ sĩ mặc váy đỏ buổi chiều ôm lấy cậu gào khan.

“Con trai, mau tới đây!” Chúc Vi Sinh vừa bước xuống thang lầu, Đặng Nhã liền thân thiết lôi kéo cánh tay Chúc Vi Sinh đi đến bên cạnh Thái Chí Minh: “Đây là ba ba con, mau kêu ba ba.”

Chúc Vi Sinh không kêu.

Thái Chí Minh vốn không thích Chúc Vi Sinh, lúc này thấy thái độ cậu như vậy càng thêm chán ghét.

“Nếu là người câm điếc, về sau liền ít xuất hiện trước mặt ta nói chuyện.” Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Chúc Vi Sinh một cái, giọng nói lạnh lùng mang theo ý cảnh cáo: “Ngày sau an an phận phận, Thái gia sẽ không thiếu ngươi ăn uống.”

Chúc Vi Sinh không tỏ ý kiến, chén cơm này của Thái gia cậu sợ là ăn không được, cũng không muốn ăn.

Thấy Thái Chí Minh giáo huấn Chúc Vi Sinh, sắc mặt Đặng Nhã không vui, lại là hướng về phía Chúc Vi Sinh. Bà âm thầm trừng mắt liếc nhìn Chúc Vi Sinh một cái, tựa hồ đang ghét bỏ Chúc Vi Sinh chất phác không biết cách lấy lòng người khác. Lúc sau Đặng Nhã lại lôi kéo Chúc Vi Sinh, giới thiệu cho cậu những người khác của Thái gia.

Thái gia có tổng cộng hai phòng, cha ruột Chúc Vi Sinh - Thái Chí Minh là Đại phòng, năm đó liên hôn cùng Đặng Nhã sinh ra Chúc Vi Sinh; Nhị phòng Thái Kiến Phi, cưới con gái nhà tiểu thương, sinh được con trai kêu là Thái Dập. Thân thế của Chúc Vi Sinh là do Thái Dập phát hiện thọc ra tới.

Bởi vì thái độ của Thái Chí Minh đối với Chúc Vi Sinh rõ ràng không yêu thích, một nhà Thái Dập đối với Chúc Vi Sinh cũng thực lãnh đạm, Chúc Vi Sinh không có cảm thụ gì, ngược lại làm Đặng Nhã tức điên lên.

Không biết nghĩ đến cái gì, Đặng Nhã thập phần cố ý cười ha hả hai tiếng, hướng Chúc Vi Sinh nói: “Lần này ít nhiều cũng nhờ Dập đường đệ của con, nếu không phải hắn chú ý tới con, đời này của mẹ cũng không biết còn có cơ hội nhận con trở về hay không, chúng ta hẳn nên cảm ơn hắn cho tốt.”

Sắc mặt vợ chồng Thái Kiến Phi lập tức trở nên rất khó xem, giữa mày Thái Dập càng hiện lên ảo não phẫn nộ.

Nguyên nhân mấy người này thay đổi sắc mặt thật ra Chúc Vi Sinh cũng biết. Theo lời lão quỷ nói, Thái Dập cùng giả thiếu gia từ trước đến nay không hợp nhau, bởi vì Thái Dập cảm thấy đều là người Thái gia, giả thiếu gia so với hắn lại có thể hưởng thụ tài nguyên càng tốt càng nhiều hơn, hắn là ghen ghét với giả thiếu gia. Ở thời điểm phát hiện thân thế giả thiếu gia, hắn cho rằng giả thiếu gia không phải là người Thái gia, cảm thấy chỉ cần hắn đem việc này thọc ra tới, về sau giả thiếu gia sẽ không bao giờ có thể ở trước mặt hắn cao cao tại thượng nữa. Nhưng Thái Dập không nghĩ tới, sau khi hắn đem chuyện này thọc ra tới, người đầu tiên hoảng loạn phẫn nộ không phải là giả thiếu gia, ngược lại là đại bá của hắn - Thái Chí Minh.

Kỳ thật năm đó Thái Chí Minh là bị Thái lão gia ép buộc kết hôn cùng Đặng Nhã, trong lòng hắn có oán hận nhưng không dám ngỗ nghịch với cha ruột mình liền giận chó đánh mèo lên Đặng Nhã cùng con trai bà. Hắn để tình nhân của mình cùng Đặng Nhã ở thời gian không sai biệt lắm cùng mang thai, sau đó sớm an bài tình nhân sắp sinh nằm viện, trước tiên uống thuốc trợ sản, cùng Đặng Nhã ở thời gian không chênh lệch lắm sinh nở, lại đem hai đứa nhỏ tráo đổi cho nhau.

Chuyện hai đứa nhỏ bị tráo đổi hoàn toàn là do Thái Chí Minh bày mưu đặt kế, Thái Dập tưởng là vạch trần thân phận của giả thiếu gia nhưng thật ra lại là vạch trần chuyện năm đó của đại bá. Bởi vì chiêu thức đó của hắn dẫn tới Thái Chí Minh bị Đặng gia bắt được nhược điểm, tổn thất không ít.

Thái Dập thọc cái sọt xong liền bị Thái Chí Minh mắng đến máu chó phun đầu, mấy ngày nay vẫn luôn hối hận không thôi. Sớm biết như vậy hắn đã không nhiều chuyện, chỗ tốt không vớt được, ngược lại chọc cho một thân bực bội. Hiện tại Đặng Nhã cố ý nhắc tới việc này, còn không phải là cố ý để Thái Chí Minh cùng giả thiếu gia ghi hận hắn hay sao?

Giới thiệu xong Nhị phòng, Đặng Nhã liền không nhúc nhích, thiếu niên ngồi bên cạnh Thái Chí Minh, tuổi tác tương đương Chúc Vi Sinh trực tiếp bị Đặng Nhã bỏ qua.

Thiếu niên đang khinh thường nhìn Chúc Vi Sinh chính là đứa con riêng bị tráo đổi của Thái gia, Thái Ngọc. Có gia chủ Thái gia chống lưng, Thái Ngọc đích xác có thể không sợ hãi.

Nội tâm Chúc Vi Sinh một chút gợn sóng đều không có, cậu cùng người Thái gia tuy rằng tồn tại ràng buộc huyết thống nhưng chưa bao giờ ở chung với nhau quá một ngày, cùng người xa lạ không có gì khác biệt. Cậu cũng không để bụng khinh thường cùng địch ý của Thái Ngọc, rốt cuộc có vài đồ vật dùng xong là phải trả lại.

Bởi cãi cọ cùng người Đặng gia, hôm nay Thái gia ăn cơm chiều chậm trễ một chút. Chúc Vi Sinh được Đặng Nhã mang theo tới nhà ăn. Trong nhà ăn, trên bàn dài đã mang lên các món ăn đầy màu sắc, tản phát ra hương khí mê người.

Thái Ngọc giống như bình thường, hướng vị trí bên phải Thái Chí Minh đi tới. Hắn luôn ngồi chỗ đó, vị trí kia cũng tượng trưng cho địa vị của hắn ở Thái gia. Nhưng hôm nay hắn mới vừa hướng đi sang bên kia, Đặng Nhã liền bước vài bước lại đây, một tay đem hắn chặn lại.

Thái Ngọc tức giận.

Đặng Nhã quát lớn: “Mày chỉ là một đứa con riêng, cũng xứng ngồi ở đây sao?” Sau đó lôi kéo Chúc Vi Sinh hướng tới vị trí kia.

Chúc Vi Sinh không nhúc nhích.

Đặng Nhã cảm thấy Chúc Vi Sinh ném mặt mũi mình, lông mày dựng lên muốn mắng Chúc Vi Sinh.

Thái Chí Minh ngồi bên kia đã nổi giận, nói: “Đặng Nhã, không ăn thì đi lên!”

Đặng Nhã đã hơn bốn mươi tuổi còn bị Thái Chí Minh làm trò trước mặt nhiều người như vậy, quát lớn cả tên lẫn họ, lập tức tức giận đến cả người phát run: “Thái Chí Minh, rốt cuộc ông có lương tâm hay không? Năm đó ông đem con trai tôi đổi đi, làm hại mẹ con tôi cốt nhục chia lìa, còn giấu tôi nhiều năm như vậy! Năm đó ông nói tôi đối với đứa nhỏ không có cảm tình, không xứng làm mẹ, bởi vì nó vốn dĩ không phải con trai tôi, tôi từ đâu ra cảm tình! Tôi ngược lại muốn hỏi ông, ông xứng làm cha sao?!”

Thái Chí Minh đối với Đặng Nhã không có nửa điểm thua thiệt, tức giận càng nặng: “Đi lên!” Hắn còn vỗ cái bàn một cái.

Những người khác sắc mặt bình tĩnh, phảng phất đối với cảnh tượng này đã sớm thấy nhiều không trách.

Thái Ngọc càng cười nhạo một tiếng, trực tiếp đi qua đặt mông ngồi xuống, nâng cằm hướng Đặng Nhã khıêυ khí©h.

“Đồ tạp chủng!” Đặng Nhã nghiến răng nghiến lợi liếc mắt trừng Thái Ngọc một cái, nổi giận đùng đùng hất đầu đi lên lầu.

Chúc Vi Sinh bị bỏ lại đứng giữa nhà ăn giống như người ngoài cuộc đứng xem diễn.

Lão quỷ nói cho Chúc Vi Sinh, năm đó sau khi Đặng Nhã kết hôn cùng Thái Chí Minh vẫn luôn sốt ruột mang thai, sở dĩ như vậy là do bà muốn dùng đứa con để ràng buộc trượng phu đang nuôi tình nhân bên ngoài. Kết quả trượng phu không buộc được, sau khi sinh đứa nhỏ ra, Thái Chí Minh ngược lại so với trước kia càng lạnh nhạt với bà hơn.

Đặng Nhã thử dùng đứa nhỏ để hấp dẫn lực chú ý của Thái Chí Minh, bà cố ý cho đứa nhỏ tắm nước lạnh để sinh bệnh, lấy cớ để kêu gọi Thái Chí Minh về nhà. Nhưng lần đầu tiên đã bị Thái Chí Minh phát hiện, lúc sau Thái Chí Minh liền không cho bà chăm sóc đứa nhỏ nữa, giao cho bảo mẫu chăm sóc, ra lệnh cưỡng chế không cho bà tới gần đứa nhỏ trong vòng 3 mét.

Lúc sau Đặng Nhã cảm thấy đứa nhỏ đoạt đi trượng phu của mình, thập phần oán hận. Hiện tại thân thế rõ ràng, Đặng Nhã chỉ biết càng hận Thái Ngọc.

Chúc Vi Sinh là có chút đáng thương cho vị mẹ đẻ này của mình nhưng cũng không tính toán ở trường hợp này vì bà xuất đầu. Cậu thực đói bụng, ngồi vào bàn ăn cơm, nếm tới thật nhiều món ăn trước kia chưa từng ăn qua. Toàn bộ quá trình không ai nói chuyện với cậu, Chúc Vi Sinh càng mừng rỡ tự tại.

Ăn cơm xong, Chúc Vi Sinh trở về phòng. Thời điểm lên tới lầu hai, Chúc Vi Sinh nhìn thấy lão quỷ Du Du từ hành lang đầu bên kia bay ra, hắn nhìn thấy Chúc Vi Sinh vội nịnh nọt cười cười.

Chúc Vi Sinh: “Đi đâu?”

Lão quỷ chỉ chỉ hành lang đầu bên kia: “Này không phải…… Mẹ đẻ ngài - Đặng phu nhân lại ở bên kia cúng tế dã quỷ sao, để chú tiểu nhân mẹ Thái Ngọc, ta, ta đi hút một chút.”

Nếu không muốn làm chuyện trái pháp luật, Đặng Nhã hoàn toàn không có biện pháp đối phó với Thái Ngọc cùng mẹ hắn ở bên ngoài, chỉ có thể gửi gắm ở một ít thủ đoạn quỷ thần. Thái Chí Minh đã sớm phân phòng ngủ với bà, bà ở trong phòng mình hoá vàng mã bái dã quỷ chú người cũng sẽ không có người nhìn tới. Hoặc là nói cho dù nhìn thấy được nhưng suy nghĩ của Đặng Nhã khác hẳn với người thường, mọi người cũng lười truy cứu.

Đã nhiều năm như vậy Đặng Nhã vẫn không cảm thấy Thái Chí Minh có gì sai trái, bà cảm thấy chuyện Thái Chí Minh tìm tình nhân, đem con ruột đổi lấy con ngoài giá thú… tất cả là do hồ ly tinh kia khuyến khích. Bà là người luyến ái não, bị lãnh đạm nhiều năm như vậy cũng không tỉnh ngộ, còn nảy sinh ý đồ muốn buộc chặt tâm Thái Chí Minh bên mình.

Chúc Vi Sinh xua xua tay để lão quỷ đi qua: “Đừng dựa sát vào bà ấy.”

Quỷ chạm vào người, trừ phi là người rất cường thế, bằng không bên bị hại luôn luôn là người. Lão quỷ mang âm khí, vẫn không cần dựa sát vào người, miễn cho Đặng Nhã sinh bệnh.

Lão quỷ đáp lời, vui sướиɠ đi qua ăn cơm.

Trở lại phòng trên lầu 3, hai đứa nhỏ đang xem phim hoạt hình cũng nên đi ăn cơm. Chúc Vi Sinh lấy ra hương nến đã chế tốt, bậc lửa đốt, để hai đứa nhỏ hút khói nhang.

Hai đứa hút được một nửa liền có tiếng đập cánh phành phạch truyền đến. Chúc Vi Sinh quay đầu lại liền nhìn thấy Hắc Ửu Ửu vừa vặn dừng lại trên cửa sổ, ở dưới ánh đèn hai cánh đầy lông nhìn như tơ lụa từ từ gấp lại.

Xoạch xoạch, Hắc Ửu Ửu ở trên cửa sổ đi lại hai bước: “Mệt chết ta rồi.”

Chúc Vi Sinh đem trái cây vừa cầm lên thả lại trên bàn: “Sao về trễ vậy?”

Cho dù là đi nhờ xe, cậu cũng đã tính toán qua, hẳn nửa tiếng trước Hắc Ửu Ửu nên về tới chỗ cậu rồi.

“Trên đường đi tới Hoàng Tuyền có ác quỷ trốn thoát khỏi xiềng xích đào tẩu, Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu lâm thời đi bắt, ta cũng đi theo, chậm trễ một chút.”

Hắc Ửu Ửu lẩm bẩm mổ chút trái cây, tán thưởng: “Thật ngọt, đây là trái cây của nhà có tiền ăn sao?”

“Ăn nhiều một chút.” Chúc Vi Sinh nói: “Chúng ta không ở lại đây bao lâu.”

Quá nghèo mà, có thể cọ được bao nhiêu liền cọ bấy nhiêu.

Hắc Ửu Ửu ăn uống no đủ, đem thân thể đen tuyền của mình chen vào giữa, dùng cánh chỉ chỉ phim hoạt hình trên di động, hướng hai đứa khác nói: “Con heo mũi dài này có gì đẹp đâu mà xem, chúng ta xem cái khác.”

Hắc Ửu Ửu luôn là đại ca trong ba đứa, nó nói cái gì hai đứa còn lại đều sẽ không phản đối nhưng Chúc Vi Sinh lại phản đối: “Hắc Ửu Ửu, hôm nay ngươi lại nói lời thô tục, không có quyền lựa chọn, hơn nữa thời gian xem TV giảm đi phân nửa.”

“Không nói, không nói nữa!” Hắc Ửu Ửu lập tức xin khoan dung: “Vi Sinh, cho ta xem đi mà!”

“Không được.” Thái độ Chúc Vi Sinh thực kiên quyết: “Ta đã nói với ngươi rồi, Mị Mị bắt đầu học nói chuyện, ngươi không nhớ rõ lần trước bị Mị Mị kêu ‘ngu ngốc’ suốt nửa tháng sao?”

Quạ đen vốn dĩ rất thông minh, trí lực của Hắc Ửu Ửu lại càng cao, tính tình cùng tâm trí nó đều tương đương đứa nhỏ tám, chín tuổi nhưng nó đặc biệt thích nói chuyện thô tục.

‘Ngu ngốc’ là từ đầu tiên Mị Mị học theo nó, nhớ cực kỳ rõ, đoạn thời gian đó mặc kệ đối với hoa cỏ trong sân hay là các loại côn trùng trong núi, bao gồm cả cậu cùng A Chỉ, Mị Mị nhìn thấy ai cũng đều kêu ‘ngu ngốc’. Chúc Vi Sinh tốn thời gian thật lâu để sửa lại cho đúng, từ đó nó mới không gọi nữa. Nhưng cậu không muốn Mị Mị lại học thêm cái gì đó không tốt từ chỗ Hắc Ửu Ửu.