Chương 3

Ban đêm, bên ngoài biệt thự Thái gia, tiếng quỷ khóc vang lên từng trận. Nếu người nào đó bát tự nhẹ dễ dàng bị quỷ đυ.ng trúng, người xui xẻo sẽ phát hiện ra có một đám quỷ đang vây quanh bên ngoài biệt thự Thái gia. Này đó đều là bị Đặng Nhã vô tình đưa tới.

Mỗi lần bị Thái Chí Minh chọc tức, Đặng Nhã liền trở về phòng thắp hương chú tiểu nhân. Bà đốt giấy tiền tế phẩm đều không có nói rõ đốt cho quỷ nào, thuộc về loại vô chủ, chỉ cần là dã quỷ đi ngang qua đều có thể ăn được. Bởi vậy hấp dẫn không ít dã quỷ tới gần biệt thự Thái gia.

Nhóm dã quỷ hàng năm không có người hiến tế, hàng năm chịu đói, gặp được thức ăn vô chủ này đều sẽ nhào đến cướp đoạt. Chỉ là trong biệt thự có lão quỷ chấn nhϊếp, bọn họ đánh không lại nên không dám tiến vào, liền ở bên ngoài quỷ khóc sói gào.

Ngày thường gặp gỡ loại tình huống này, Chúc Vi Sinh đều sẽ làm chuyện tốt, đốt cho bọn hắn chút đồ ăn, nhưng lần này trong ba lô Chúc Vi Sinh không có tiền giấy, cuối cùng đám dã quỷ bị Hắc Ửu Ửu bởi không được xem phim hoạt hình hung hăng cạc cạc một trận, lúc này nhóm dã quỷ mới sợ hãi tản ra.

Chúc Vi Sinh ở Thái gia đêm đầu tiên coi như bình tĩnh.

Sáng sớm hôm sau, Đặng Nhã lên trên lầu tìm Chúc Vi Sinh. Bà nhìn áo thun trên người Chúc Vi Sinh giống như đang xem một khối giẻ lau, hỏi cậu số đo quần áo, chuẩn bị đặt mua cho cậu mấy bộ đồ mới. Ở trong mắt bà, toàn thân Chúc Vi Sinh cũng chỉ có gương mặt kia làm bà vừa lòng.

“Con là con trai Đặng Nhã ta, tuyệt đối không thể làm ta mất mặt. Từ hôm nay trở đi phải biểu hiện cho thật tốt, chỉ cần con có thể làm cho ba con nhìn con với con mắt khác, chúng ta có thể đem đồ vật từ trong tay tạp chủng kia cướp về!” Trong mắt Đặng Nhã tràn đầy oán hận, giây lát sau lại lộ ra chút đắc ý: “Ba con bất công tạp chủng kia thì thế nào, hồ ly tinh mẹ hắn còn không phải không bước được vào cổng lớn Thái gia hay sao. Phu nhân chính quy Thái gia vĩnh viễn đều chỉ có thể là Đặng Nhã ta.”

Chúc Vi Sinh an tĩnh lắng nghe, đôi mắt trước sau chỉ dừng lại ở lá bùa trong tay, ngón tay linh hoạt chồng phù.

Đặng Nhã thấy cậu như vậy liền tức giận: “Sao con còn mân mê mấy cái đồ vật này chứ, chạy nhanh đem nghề nghiệp lừa gạt người này ném đi cho ta, về sau không được đυ.ng vào nó nữa. Có biết video lừa tiền kia của con đã truyền khắp nơi trên mạng rồi hay không, ba con tức giận cũng là vì chuyện này!”

“Không phải lừa tiền.” Chúc Vi Sinh ngẩng đầu, đem phù chú đã xếp xong đưa cho bà: “Con xem ấn đường của ngài đã biến thành màu đen, mấy ngày nay sẽ có tai ương đổ máu. Ngài đem cái này làm bùa bình an mang theo bên người.”

Lần đầu tiên gặp được mẹ đẻ, Chúc Vi Sinh liền xem tướng cho Đặng Nhã. Đặng Nhã bát tự cực dương, âm khí bình thường sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với bà, cho nên ba ngày thắp hương hai lần chiêu quỷ đều không có việc gì. Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân bát tự, tính tình bà sẽ táo bạo, dễ xúc động, dễ giận, thực dễ dàng cùng người phát sinh tranh cãi, tiện đà dẫn phát tứ chi xung đột.

Nhưng người hở chút ra là trốn vào trong phòng thắp hương chú người - Đặng Nhã - lại một phen chụp bay lá bùa: “Ai muốn này thứ đồ hư hỏng này chứ! Ta chính là mẹ con, cư nhiên muốn lừa tới trên đầu mẹ con hay sao?!”

Chúc Vi Sinh nhìn lá bùa rớt xuống bên cạnh, hơi dừng lại một chút. Xem ra bà chính là loại người lúc có nhu cầu liền thắp hương cầu khẩn, lúc không cần liền cho đây là đồ vật gạt người.

“Đừng cả ngày làm mấy trò vô dụng này nữa!” Đặng Nhã ném xuống lời nói: “Ở trong phòng chờ đó cho ta, đừng đi ra ngoài làm ta mất mặt.” Đặng Nhã bưng vẻ mặt không kiên nhẫn đi xuống lầu.

Đặng Nhã vừa đi, A Chỉ cùng Mị Mị an tĩnh ở trên gối làm vật trang trí lập tức động. Hai đứa nương theo ga giường nhảy xuống, lộc cộc chạy tới.

A Chỉ nâng lên lá bùa so với đầu nó còn lớn hơn, cẩn thận thổi thổi bụi không tồn tại bên trên, sau đó cùng Mị Mị cùng nhau hướng về phía Đặng Nhã rời đi nhe răng. Chúng nó chán ghét người hung hăng với Vi Sinh.

“Đừng tức giận, đừng tức giận.” Chúc Vi Sinh thu hồi lá bùa, đem hai đứa nhỏ nâng lên trên quầy: “Chờ cởi bỏ tử kiếp cho bà ấy xong, chúng ta không cần phải liên hệ với bà ấy nữa.”

Cậu cùng Đặng Nhã tuy có huyết thống mẫu tử nhưng lẫn nhau không có cảm tình, lần này trở về cũng là vì ơn sinh thành của Đặng Nhã. Chờ giải quyết chuyện này xong, nhân quả giữa cậu cùng Đặng Nhã liền thanh toán xong.

Chúc Vi Sinh đóng cửa, đốt chút hương cho hai đứa nhỏ ăn cơm sáng, thuận tiện mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Hắc Ửu Ửu làm một con chim dẫn hồn kỳ thật cũng có thể ăn hương do Chúc Vi Sinh đốt nhưng nó vẫn là vật sống, càng thích ăn đồ ăn thực hơn. Nó nói chim chóc dậy sớm có sâu ăn nên sáng sớm liền bay đi ra ngoài tìm cơm sáng, qua một lát cũng nên trở lại.

Hai đứa nhỏ vừa cơm nước xong, Chúc Vi Sinh còn chưa kịp thu thập, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra. Chúc Vi Sinh quay đầu nhìn lại, là Thái Ngọc.

Trên mặt Thái Ngọc treo biểu tình khinh thường đi vào, đem căn phòng Chúc Vi Sinh ở tạm đánh giá một phen, không có hảo ý hướng cậu cười cười: “Cái phòng này lâm thời thu thập ra, cậu ở thế nào?”

“Khá tốt.” Chúc Vi Sinh nói.

Thái Ngọc vừa nghe vậy không khỏi cười nhạo, nghĩ thầm rốt cuộc là đồ nhà quê lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cốc, giây tiếp theo liền nghe Chúc Vi Sinh như suy tư gì đó mà nói: “Bất quá khẳng định không thoải mái như phòng của cậu.”

Sắc mặt Thái Ngọc tức khắc biến đổi. Làm nam chủ nhân quan trọng thứ hai trong nhà, phòng của Thái Ngọc ở hướng thật tốt, không gian rộng rãi, bên trong trang hoàng toàn bộ dựa theo ý thích của hắn, đương nhiên thực tốt. Căn phòng bên này tuy cũng sạch sẽ nhưng không gian nhỏ chưa tới một nửa phòng hắn, còn không có ban công rộng như phòng Thái Ngọc.

Chúc Vi Sinh nói lời này là có ý tứ gì? Sẽ không khờ dại cho rằng dựa vào thân phận con trong giá thú liền có thể cướp đi đồ vật trong tay hắn chứ?

Thái Ngọc cảm thấy Chúc Vi Sinh vọng tưởng, nhưng đích xác hắn cũng bị những lời này của Chúc Vi Sinh chọc giận. Biểu tình của Thái Ngọc trở nên âm trầm, hạ giọng cảnh cáo: “Đừng tưởng rằng mày trở về liền vạn sự tốt đẹp. Ba tao căn bản không thích mày. Ông ấy chán ghét mẹ mày, cũng chán ghét đứa con chui ra từ trong bụng bà ấy là mày. Mày tốt nhất nên tự hiểu lấy, không cần hy vọng xa vời về đồ vật không thuộc về mình!”

Vì để biểu hiện uy thế của mình, tay Thái Ngọc vừa lúc ở cạnh tủ đầu giường, hắn liền vung tay lên, đem bát cắm hương của Chúc Vi Sinh đốt cho hai đứa nhỏ hất rớt, hương tro bên trong rải đầy đất. Hai đứa nhỏ làm vật trang trí trên tủ đầu giường thiếu chút nữa cũng bị hất rớt.

Làm gì đó?!

Hung hăng với Vi Sinh liền tính, còn đạp đổ bát cơm của hai đứa tụi nó! Nếu không phải ghi nhớ Chúc Vi Sinh nói không thể ở trước mặt người khác bị phát hiện, A Chỉ có thể đương trường kêu Mị Mị a ô một ngụm đem Thái Ngọc nuốt mất.

Nhân lúc Thái Ngọc không chú ý, chân nhỏ của A Chỉ đá một đá, đem hộp gỗ đựng pháp khí của Chúc Vi Sinh bên cạnh đá nghiêng. Hộp gỗ không có cái gì giữ lại liền nghiêng qua, bình nhỏ pháp khí bên trong liền rớt xuống đất, ục ục vài cái, vừa lúc rớt xuống bên chân Thái Ngọc.

“Đừng chạm vào.” Chúc Vi Sinh nhắc nhở.

Thái Ngọc cười lạnh, kêu hắn đừng chạm hắn liền không chạm vào sao? Vậy hắn không phải thật mất mặt sao? Nghĩ vậy hắn liền nâng một chân, đem bình nhỏ đá văng.

Bình nhỏ nhìn như làm từ gốm sứ nhưng lại rắn chắc ngoài ý muốn, đυ.ng vào vách tường lại lăn ngược trở về, cư nhiên không bể.

Trước khi Thái Ngọc đưa chân đá phát thứ hai, Chúc Vi Sinh kịp thời đem bình nhỏ nhặt lên, thở dài: “Đều đã nói cậu đừng chạm vào.”

Cậu bất đắc dĩ nhìn xem A Chỉ bên cạnh bày ra biểu tình vô tội, đừng nhìn ba đứa nhỏ nhà cậu vóc dáng nho nhỏ, tính tình từng đứa so với từng đứa lại càng lớn. Thái Ngọc đạp đổ bát cơm của A Chỉ cùng Mị Mị, A Chỉ liền cho hắn gặp xui xẻo để trả thù.

Một chân này vừa ra, Thái Ngọc lây dính không ít âm khí. Chúc Vi Sinh trơ mắt nhìn ấn đường hắn một giây biến xám, bốn năm ngày tiếp theo đều dính vận rủi.

Nhưng Thái Ngọc hiện giờ còn đang tiếc nuối vì không đá vỡ cái bình, chỉ đem câu thở dài của Chúc Vi Sinh xem như nghẹn khuất. Vuốt vuốt cổ áo, Thái Ngọc ngẩng cằm, đắc ý rời đi.

Cổ đắc ý này kéo dài không quá ba giây. Ra khỏi cửa phòng chính là thang lầu, vừa đi đến thang lầu Thái Ngọc bỗng nhiên chân trượt một chút, bàn chân lảo đảo liền bước một lúc hai bậc thang. Thái Ngọc nắm lấy tay vịn, đảo đảo đứng vững lại, cổ chân lập tức truyền đến một trận đau đớn xuyên tim, rõ ràng là đau chân.

Thái Ngọc nhíu mày, hắn ở thang lầu trước sau tìm tìm, không tìm được đồ vật làm hắn vấp chân. Hắn quay đầu lại liền thấy Chúc Vi Sinh dựa vào cạnh cửa nhìn hắn, giống đang xem trò hay.

Thái Ngọc sắc mặt khó coi, chất vấn: “Mày ném cái gì lên bậc thang?”

“Tôi không có.” Chúc Vi Sinh nói.

Thái Ngọc tất nhiên không tin, tuy rằng hắn không tìm được đồ vật gì nhưng hắn khẳng định là do Chúc Vi Sinh giở trò quỷ.

Đúng lúc này, khi bước xuống lầu liền phải đi ngang qua cửa sổ, có tiếng đập cánh phành phạch truyền tới, một con quạ đen nhánh bỗng nhiên ngừng lại chỗ cửa sổ. Thái Ngọc ngẩng đầu lên, vừa lúc quạ đen cúi đầu nhìn xuống, hai cặp mắt đối diện nhau.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Thái Ngọc hướng về phía quạ đen trút giận: “Đồ vật đen đủi kia còn không mau cút đi, đây là chỗ mày nên tới sao?!”

Hắc Ửu Ửu vừa ăn sáng xong, đang nghĩ tìm đường gần nhất trở về phòng nghe thấy vậy liền mộng bức. Nó nghe không hiểu đây là Thái Ngọc chỉ cây dâu mắng cây hòe, nó chỉ biết Thái Ngọc đang mắng nó, lại còn dùng từ mà nó ghét nhất.

Nối tiếp A Chỉ cùng Mị Mị, Hắc Ửu Ửu cũng nổi giận. Lông trên đầu nó dựng thẳng dậy, vẫy cánh kéo dài cổ, hướng về Thái Ngọc phía dưới cạc cạc mắng to. “Đen đủi cha mày, lão tử mẹ nó là chim may mắn!”

A Chỉ: “Xong rồi xong rồi, phân rớt xuống rồi!”

Mị Mị: “Xuống đầu á!”

Tiếng hai đứa nhỏ vui sướиɠ khi người gặp họa chỉ có Chúc Vi Sinh nghe thấy, cậu thương hại nhìn Thái Ngọc, cuối cùng hảo tâm nhắc nhở: “Tôi khuyên cậu ngay lập tức nên xin lỗi con quạ đen này.”

Tiếng của con quạ đen lùng bùng lỗ tai, Thái Ngọc bị ngốc hai giây, đối với lời nhắc nhở của Chúc Vi Sinh chỉ cười lạnh: “Để tao hướng một con súc sinh đầy lông xin lỗi sao? Chúc Vi Sinh, đầu óc mày không có vấn đề chứ?!”

Nói xong, Thái Ngọc đưa chân chậm rãi bước xuống lầu, lúc sau còn có thể nghe thấy hắn hướng người hầu quét tước mắng to: “Ngay cả cái cầu thang còn không biết quét tước sạch sẽ, không biết nuôi tụi mày làm cái gì nữa!”

Chúc Vi Sinh cảm thấy chính mình đã tận tình tận nghĩa, Thái Ngọc khăng khăng không nghe, lúc sau gặp phải chuyện gì cũng không thể trách cậu.

Hắc Ửu Ửu phẫn nộ lại bay ra, lần này nó đi thật lâu mới bay trở về. Ăn xong trái cây nhập khẩu do Chúc Vi Sinh lấy trên bàn ăn Thái gia cho nó, Hắc Ửu Ửu nằm liệt trên ngăn tủ nghỉ ngơi: “Thật là mệt chết đi được, Thái Ngọc đáng chết.”

Chúc Vi Sinh hướng ra bên ngoài cửa sổ nhìn vừa thấy, rào chắn hai bên biệt thự Thái gia đậu mấy chục con quạ đen, chỗ cổng lớn Thái gia cũng có không ít. Còn có cây hai bên đường cũng ô ô áp áp một mảnh. Khó trách Hắc Ửu Ửu mệt đến như vậy, đây là đem quạ đen ở phụ cận đều tìm tới. Thái Ngọc thảm rồi!

Vừa nghĩ như vậy, Chúc Vi Sinh liền nghe được động tĩnh Thái Ngọc chuẩn bị ra cửa.

Một lát sau, Thái Ngọc từ cửa lớn đại sảnh bước ra. Chúc Vi Sinh ở phía trên cao chỉ có thể nhìn thấy đầu tóc được xử lý tinh xảo của Thái Ngọc cùng quần áo vừa thấy liền biết không tầm thường.

Ở nháy mắt Thái Ngọc vừa xuất hiện, quạ đen đậu ở chung quanh biệt thự đồng thời phát động. Chúng nó đồng thời đập cánh, hướng về phía Thái Ngọc. Một đoàn quạ đen đen nghìn nghịt từ khắp nơi bay đến, nhìn có chút chấn động.

Thái Ngọc dừng bước chân, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía đàn quạ đen.

Sau đó……

Phân chim ào ào rớt xuống như mưa to. Trường hợp này quả thực thảm không nỡ nhìn.

Chúc Vi Sinh đứng ở lầu 3 đều có thể nghe được tiếng kêu hỏng mất cùng tiếng nôn mửa không ngừng của Thái Ngọc.