Chương 38: Một Chưởng Vỗ Chết Yêu Thú Cấp Độ Đại Năng, Quay Đầu Đi Đường Vòng

Lão nhân mặc kim bào tuyên bố một tiếng, đường chân trời phía đông giống như hô ứng, xuất hiện âm thanh núi kêu biển gầm, chính là đám hắc ám thú triều!

Khoảng cách đến thành Bắc Hoang đã không đến ba ngàn dặm!

Số lượng đám yêu thú này ít nhất cũng là hơn vạn con, từ thánh mộ Bắc Hoang một đường xông ra, tất cả rừng hoang cây cổ ven đường đều bị hủy diệt!

Trong đó, dẫn đầu đám yêu thú, chính là mấy con cự điêu màu vàng giương cánh khoảng mấy trăm trượng, cả người quấn kim mang, khí tức khϊếp người, bên trong đôi mắt lộ ra tàn nhẫn và huyết tinh.

Khí tức sớm đã vượt qua Khai Thiên cảnh!

Tiếng kêu lăng lệ, hóa thành sóng âm vang động núi sông, vô cùng kinh khủng!

Núi đá vỡ nát, đường sông ngăn nước.

“Nhiều quá! Đây chính là hắc ám thú triều sao?”

Rất nhiều tu sĩ trẻ đứng trên tường thành của thành Bắc Hoang lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, toàn thân run rẩy, nhưng lại hưng phấn, kích động không thôi.

“Đại hội đi săn bắt đầu, đi thôi.”

Trong khu kiến trúc phủ đệ của Cố gia, Cố Trường Sinh áo trắng như tuyết, đứng chắp tay, ánh mắt nhìn về phía đông, giống như xuyên thấu vào đó, lập tức nói với một đám đệ tử Cố gia sau lưng.

Bên phải hắn, chính là hai người Thác Bạt Tư Vũ, Tô Tiểu Huyên.

Bên trái hắn, là hai người Cố Minh Hoàng, Cố Quang Minh.

Giống như sao trời vây quanh mặt trăng!

“Vâng, Thần Tử!”

“Vâng, Thần Tử!”

Sau lưng, tất cả đệ tử của Cố gia đều lớn tiếng đáp, vẻ mặt tràn ngập tự tin và cường đại, giống như không đè nén được hưng phấn.

Bọn họ giống như một nhóm thiên binh thiên tướng trẻ tuổi, đằng đằng sát khí!

Rất nhanh, bên trong âm thanh ù ù, từng chiếc chiến thuyền có phù văn lượn lờ, bảo quang lấp lánh, nghiền ép lên không trung, từng đầu dị thú cường đại bay lên, đi về phía thánh mộ Bắc Hoang.

Theo tuyến đường đến xem, rõ ràng từ thành Bắc Hoang bắt đầu, một đường đồ sát đi vào chỗ sâu.

Tại Trường Sinh Tần gia, Trường Sinh Doanh gia, cũng có chiến thuyền nhanh chóng bay lên không trung, mau chóng đuổi đến bên ngoài thành, tốc độ nhanh như lưu tinh, mang theo trận văn thần tốc!

Thế lực bất hủ Bất Tử Hồ, Thiên Đạo Tông cũng có đệ tử hoặc là ngự kiếm, hoặc là ngự thú, hoặc là thân hóa lưu quang, đuổi theo phía sau, tốc độ không hề chậm hơn.

Sau đó đệ tử của các thế lực còn lại cũng kịp phản ứng, nhao nhao tiến lên, không muốn tụt lại nửa bước.

Cả tòa thành Bắc Hoang bắt đầu sôi trào.

Đồng thời ánh mắt của vô số thế lực từ các nơi tụ tập về đây, chuẩn bị theo dõi đại hội đi săn lần này.

Bên trên Càn Khôn Minh Giám một trận mơ hồ, sau đó xuất hiện hình ảnh.

Phía trên hiển lộ đám thú triều ở bên ngoài ba ngàn dặm, trừ chỗ thánh mộ Bắc Hoang truyền đến, dao động khiến người ta sợ hãi.

Sương mù xám như mây che trời, từ trong Băng Cung không ngừng tản ra, vô số yêu thú từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, sau đó xông ra!

Tầng tầng sương mù bao phủ, sắc trời âm trầm ở chỗ sâu trong thánh mộ tràn ra, giống như có từng thành trì bị hủy diệt.

Có một mảnh lầu các cung điện cổ lão liên miên trên ngàn dặm tọa lạc, cũng không biết nó đã rách nát bao nhiêu năm, phát ra vết tích cũ kỹ mục nát.

Trong đó có vài kiến trúc có đạo vận lưu chuyển, cũng có bảo quang lấp lánh, thậm chí có vết tích đại đạo xen lẫn, nhưng cũng tàn khuyết không đầy đủ, giống như bị năm tháng xóa đi.

Trong đó từng trận tiếng vang quỷ dị truyền đến.

Giống như một cái trống lớn gõ vang, khiến trái tim mỗi tu sĩ co rụt lại!

“Tất cả những thứ xảy ra trong thành Bắc Hoang, cũng không thể trốn Càn Khôn Minh Giám truy tung, không hổ là chí bảo bất hủ, thần kỳ khó mà tưởng tượng.” Đông đảo tu sĩ ở lại thành Bắc Hoang cảm thán nói, bọn họ đều không có tư cách tham dự đại hội đi săn.

Hoặc là tu vi không đếnTịch Địa cảnh, hoặc là tuổi tác vượt qua năm mươi, không thể tham gia.

Nhưng tuyệt đại đa số vẫn là người đức cao vọng trọng một phương.

“Trong thánh mộ có cơ duyên, vừa xem đã biết, thật sự khiến người ta trông mà thèm.”

“Đúng vậy, có chí bảo như thế, di tích bí cảnh cái gì, còn không phải như giẫm trên đất bằng sao!”

Từ thành Bắc Hoang một đường hướng đông, ba động mênh mông, che khuất bầu trời.

Chiến thuyền màu thương thanh, bên ngoài có rất nhiều vết đao thương kiếm, thậm chí có vết màu đã khô cạn khó mà ma diệt, như nói đến vinh quang ngày xưa.

Cuồng phong gào thét, sơn hà rút lui.

Cố Trường Sinh đứng đầu tiên, áo bào sợi tóc lại bất động.

Tốc độ của chiến thuyền cực nhanh.

Trong chớp mắt đã đi được hơn trăm dặm.

Rất nhanh trước mặt Cố Trường Sinh đã xuất hiện một con yêu thú bị vật chất bất tử lây nhiễm, hình thể to lớn, hai cánh thật dài, bên trong đôi mắt không còn linh tính, chỉ có sự tàn bạo.

Đây là một đầu chim bằng, hơn nữa còn là biến dị, cả người quấn sấm sét màu tím, tốc độ vượt xa đám thú triều sau lưng, xông đến đầu tiên.

Thực lực là Khai Thiên cảnh lục chuyển, có thể xưng là cường đại!

“Yêu thú xông đến đầu tiên, còn cường đại hơn thiên phú phía sau không ít, còn có chút thiên phú tốc độ.”

Trong lòng Cố Trường Sinh thầm nói, lần đầu gặp mặt con chim bằng này đã có tu vi cao hơn hắn một đại cảnh giới và sáu tiểu cảnh giới đang chộp về phía hắn, giống như một đạo thiểm điện màu tím, thần sắc hắn cũng không thay đổi, chỉ tùy ý vỗ ra một chưởng.

Oanh một tiếng!

Lực đạo kinh khủng tiết ra, lập tức phát ra âm thanh xương cốt vỡ vụn rợn người.

Đến tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.

Con chim bằng biến dị này trực tiếp nổ tung thành huyết vụ đầy trời!

Một màn như thế, lập tức bị rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi trên chiến thuyền sau lưng nhìn thấy, sắc mặt không khỏi trắng bệch, trong lòng nhảy lên, có chút kinh hãi, tê cả da đầu.

Sau đó vô cùng ăn ý, lựa chọn yên lặng lái chiển thuyền của mình rời khỏi con đường này.

“Một chưởng vỗ chết một đầu yêu thú cường đại, giống như chụp chết một con ruồi vậy...”

“Năm nay làm sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải quái vật như thế.”

Người dẫn đầu trẻ tuổi của thế lực bất hủ sừng sững không ngã Thiên Đạo Điện, Tử Nhân Hồ nói, trong lòng cực kì đắng chát và bất đắc dĩ, sau đó quay đầu đi đường vòng, lựa chọn tuyến đường khác.

Chuyện này khiến đám Chí Tôn trẻ tuổi bọn họ rất khó chịu, nhưng cũng tuyệt vọng.

Bọn họ cũng không ngốc, tiến lên đoạt đường khıêυ khí©h, ngoại trừ bị đánh, không có khả năng khác.

Có đôi khi khôn khéo cũng là chuyện rất tốt.