Chương 40: Bí Ẩn Ở Thánh Mộ Bắc Hoang, Gặp Yêu Thú Hoàn Nhất Cảnh

Ngay khi Cố Trường Sinh bị rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.

Trên một ngọn núi cách biến giới phế tích của thánh mộ Bắc Hoang ba ngàn dặm.

Một người thanh niên mặc đạo bào cưỡi Thanh Ngưu yên lặng đến chỗ này, khuôn mặt của hắn ta bình thản, ánh mắt nhìn về phía thú triều kéo dài không dứt và toà Băng Cung trôi nổi trên không trung, thần quang lượn lờ kia.

Giống như đang nghĩ ngợi cái gì.

Sau đó, trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một tờ tàn giấy hơi ố vàng, bên trên là các chữ cổ lão có chút bí ẩn.

“Trên tàn trang biểu hiện, trước đây hạt giống của thế giới kia đã thất lạc ở đây, Thác Thiên Chí Thánh hạ phàm đến đây, còn chưa luyện hóa thành công, liền gặp được mấy vị Chí Thánh dị tộc truy sát, sau đó tự bạo, dẫn động cấm chế bốn phương tám hướng, khiến tất cả những người ở đây đều bị diệt.”

“Nhưng cũng bởi dính líu đến một phương hạ giới, khiến hậu nhân của Thác Thiên Chí Thánh bị sát hại thảm thiết, một vị Chí Thánh cảnh mất đi, thật đáng tiếc...”

Hắn ta lắc đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nhưng trong mắt không hề chập chờn, một mảnh hờ hững.

Thánh mộ Bắc Hoang trước mặt không chỉ mai táng một vị Thánh Nhân, mà là mấy vị Chí Thánh, là tồn tại còn cường đại hơn Thánh Nhân mấy trăm lần.

Tàn trang ghi chép.

Nơi đây vốn là nơi Thác Thiên Chí Thánh quy ẩn.

Nhưng hiện tại chỉ nhìn thấy một mảnh tường đổ cũ nát cổ lão, bị sương mù màu xám bao phủ, đình đài lầu các đã sớm mục nát không chịu nổi, lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Năm đó mấy vị Chí Thánh vẫn lạc, bộc phát ra vô tận năng lượng, khiến không gian bích chướng vỡ vụn, mới khiến vật chất bất tử ở khu Dị Vực không người rơi xuống đây.

Lần này hắc ám thú triều bộc phát, thật ra đã nằm trong dự liệu.

Sau đó, thanh niên mặc đạo bào, cũng chính là người dẫn đội của Trường Sinh Doanh, Doanh Nhϊếp móc một cây phất trần từ trong ngực ra, lắc một cái, một cỗ lực lượng vô hình lập tức tản ra.

Hình ảnh của hắn ta trong Càn Khôn Minh Giám nháy mắt đã biến mất, hoàn toàn trở nên mông lung.

Một màn như thế, lập tức khiến rất nhiều tu sĩ trong thành Bắc Hoang chú ý.

“Làm sao vậy? Tại sao đột nhiên không thấy người đâu?”

“Ta còn đang hiếu kì vị chí tôn trẻ tuổi của Doanh gia này sẽ có thủ đoạn gì, vậy mà hắn lại đột nhiên biến mất.”

Rất nhiều tu sĩ khϊếp sợ không thôi.

Dù sao Doanh Nhϊếp chính là nhân vật dẫn đội của Trường Sinh thế gia Doanh gia, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng phát ra một loại đạo ý, vô cùng bất phàm.

Có lời đồn nói hắn ta có thể chất gần đạo nhất.

Đếm đám người thành chủ Bắc Hoang cũng nhíu mày, không hiểu hắn ta đang làm gì.

Trong hư không, ánh mắt tộc lão Cố gia mang theo dị sắc nói: “Đứa nhỏ này nhà các ngươi, quả thật rất thần bí.”

Rất hiển nhiên lúc này ông ta đang nói chuyện với lão giả Doanh gia, dường như hai người rất quen thuộc.

“Doanh Nhϊếp đúng là rất thần bí, nhưng so với Thần Tử nhà các ngươi, vẫn chênh lệch rất xa.” Lão giả Doanh gia khiêm tốn nói, khóe miệng lại có ý cười thản nhiên.

Cũng vì thế mà thở phào một cái.

Thật ra bọn họ cũng không biết thể chất của Doanh Nhϊếp rốt cuộc ra sao, bởi vì không làm rõ ràng đươc.

Tương tự như thiên tiên đạo thai, nhưng lại không có dị tượng kinh người.

Nhưng hắn ta giống như con cưng của đại đạo, cho dù làm chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay, căn bản không phí sức lực.

Tu luyện cũng được, cảm ngộ cũng được... Giống như đại đạo gia thân, tự mang đạo vận huyền diệu.

Tu luyện bên cạnh hắn ta, thậm chí còn có tác dụng trợ giúp đám đệ tử tĩnh tâm ngưng thần, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, bảo trì linh đài...

Nhưng...

Doanh Nhϊếp vẫn không phải là truyền nhân trong thế hệ này của Doanh gia.

...

Xùy!

Một ngón tay đã xuyên thủng một đầu yêu thú Khai Thiên cảnh lục chuyển trước mặt, một thân ảnh mặc thanh y rất nhanh dung nhập vào trong hư không, khiến người ta khó mà biết được tung tích của nàng ta.

Một khắc sau, nàng ta đã xuất hiện ở bên ngoài trăm dặm, chỗ vừa rồi vẫn còn lưu lại thân ảnh, lúc này mới chầm chậm tán đi.

Giống như không có bất kỳ yêu thú nào có thể chạm đến ống tay áo của nàng ta.

Mắt nhìn thấy thân ảnh áo trắng ở bên ngoài mấy ngàn dặm, khuôn mặt thanh lệ vô song không khỏi nghiến nghiến răng nói: “Cái kẻ xấu xa này, sao lại nhanh như vậy?”

...

Biên giới thánh mộ Bắc Hoang.

Lúc đưa tay ra, một đạo kiếm khí thô to chém ra, phốc một tiếng đã gϊếŧ chết một đầu yêu thú Khai Thiên cảnh bát chuyển thành hai đoạn.

Cố Trường Sinh đã đến khu vực cách thánh mộ Bắc Hoang gần nhất.

Chiến thuyền dừng ở chân trời, sau lưng hắn, là thú triều kéo dài không dứt, nhưng lại bị hắn oanh sát tạo thành một con đường.

Một loại đạo tạng mơ hồ màu vàng hiển hóa sau lưng hắn, trong đó có các loại binh khí lập lòe thần quang, đao thương kiếm kích, búa rìu móc câu, thậm chí cự đỉnh, hỏa lô, đại ấn cũng có.

Mỗi một kiện binh khí đều phát ra phát ra đáng sợ, chém gϊếŧ tiêu diệt tất cả yêu thú đến gần hắn thành một đoàn huyết vụ, khiến xung quanh hắn xuất hiện một khu vực trống

“Yêu thú Hoàn Nhất cảnh.”

Đột nhiên, Cố Trường Sinh nhướn mày, cảm nhận được khí tức phía trước.

Trong mảnh phế tích được sương mù màu xám bao phủ kia, có thân ảnh to lớn đi ra, giống như một ngọn núi di động, đôi mắt giống như hai vòng mặt trăng máu.

Uy áp như ngục, hoàn toàn khác biệt với đám yêu thú hắn đã gặp lúc trước, đại địa rung động ầm ầm, bị nó giẫm đạp, tạo ra khe hở khoảng chừng mấy trăm trượng!