Chương 41: Lĩnh Vực Cấm Kị Trong Truyền Thuyết, Toàn Thành Nghẹn Ngào

Ầm ầm!

Đất rung núi chuyển!

Từ trong sương mù màu xám đi ra chính là một con hung thú giống như Mãng Ngưu, mọc ra đầu sư tử, toàn thân dày đặc vảy màu xanh.

Cao tới hơn trăm mét, giống như một ngọn núi nhỏ, đứng trong phế tích sương mù màu xám, hai vòng mặt trăng máu kia, chính là đôi mắt của nó.

Ngoài ra, ở một bên khác, còn có một con rết sinh ra cánh đen.

Con rết này dài như một dãy núi, đến hơn hai ngàn mét, toàn thân đen như mực, giống như dùng thần kim hắc thiết đúc thành, lẳng lặng nằm trong đống phế tích.

Đôi mắt của nó giống như ngọn đuốc, tản ra khí tức dữ tợn và kinh khủng từng cái vuốt tạo ra khe rãnh thật sâu trên đại địa.

Không phải một con, mà là hai con yêu thú Hoàn Nhất cảnh, sát khí ngập trời!

Xung quanh bọn chúng không có bất kỳ yêu thú nào có can đảm tới gần, cho dù yêu thú không còn linh trí, nhưng cũng rõ ràng tới gần cấp bậc này sẽ chết!

Không giống với tu sĩ Nhân tộc, thực lực của yêu thú cùng cảnh giới còn cường đại hơn nhân tộc rất nhiều.

Huống chi là đám yêu thú đã sa đọa này, sớm đã đánh mất linh tính, chỉ biết tàn bạo.

Thực lực càng khủng bố hơn lúc trước!

“Yêu thú Hoàn Nhất cảnh nhất chuyển, sợ là ở bên ngoài đã có thể nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, ít nhất có thể đồ sát vạn dặm cương vực.” Cố Trường Sinh lẩm bẩm, nhưng vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều.

Hoàn Nhất cảnh, có thể gọi là cự đầu muôn tuổi.

Trước đó, hắn chưa bao giờ gặp được tồn tại như vậy, nói thật trong lòng của hắn vẫn có một chút mong đợi.

Ong ong ong!

Sau một khắc, Thần Tàng vạn binh lần nữa nổi lên, bên trong mỗi Thần Tàng ẩn chứa vô tận thần binh, giống như chân thật, có phong mang kinh thiên tản ra.

Đây là một môn thần thông cấp bậc Chuẩn Chí Tôn!

Trong đó, tùy tiện một thanh thần binh cũng có thể chém gϊếŧ đại năng Khai Thiên cảnh thất chuyển tuyệt đỉnh.

“Chém!”

Trong mắt Cố Trường Sinh lộ ra thần quang, một ngón tay vung xuống, vô số thần binh không đếm xuể trong Thần Tàng lập tức hóa thành từng đạo lưu quang, mang theo âm thanh gào thét, từ trên trời chém xuống!

Ông ong ong!

Thần quang tăng vọt, hư không chấn động!

“Hí!”

Con rết cánh đen không ngờ tên tu sĩ Nhân tộc nhỏ bé này dám động thủ với nó trước, vẻ mặt vốn ngang ngược càng trở nên cuồng bạo điên cuồng.

Nó há miệng phun một cái!

Một cỗ dịch màu đen như mực phun ra, trong đó có lực lượng ô uế, phát ra hôi thối, trong nháy mắt khiến một thanh thần kiếm màu vàng trong đó hóa thành tro tàn!

“Tính ăn mòn cực mạnh, tu sĩ Khai Thiên cảnh chạm vào sẽ lập tức chết!”

Cố Trường Sinh nói khẽ, hơi kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự liệu của hắn.

Lại chém!

Vạn binh Thần Tàng càng phát ra ánh sáng, ngàn vạn thần kiếm, thần binh lần nữa lao về phía trước!

Vụt! Vụt! Vụt!

Chém lên người con rết cánh đen, phát ra tiếng kim thạch giao kích cực lớn, lưu lại vết màu trắng nhàn nhạt.

Lại không thể đánh nát!

Có thể thấy được xác ngoài của con yêu thú Hoàn Nhất cảnh này vô cùng cứng cáp.

Con yêu thú Mãng Ngưu ở một bên không hề xem kịch, nó cũng gầm thét về phía Cố Trường Sinh, lao đến, hai cái sừng thú trên đỉnh đầu hiện lên hình dạng xoắn ốc, trong đó bộc phát ra từng đợt lôi quang màu tím sáng chói!

Thân ảnh như núi, che khuất bầu trời.

Lôi đình kinh khủng hội tụ, từ giữa trời đánh về phía Cố Trường Sinh!

Con yêu thú này không chỉ có lực vô cùng lớn, lại còn mang theo thiên phú thần thông lôi điện hiếm thấy.

“Tê! Đây chính là thực lực của cự đầu sao? Một tòa thành đều bị hủy diệt!”

“Yêu thú cự đầu Hoàn Nhất cảnh! Cho dù cự đầu đồng dạng như vậy gặp được cũng phải đường vòng! Thế mà Thần Tử Cố gia lại giao thủ với nó, hơn nữa còn là hai con! Đúng là không ngờ được!”

Vô số tu sĩ trong thành Bắc Hoang nhìn thấy một màn này thông qua Càn Khôn Minh Giám, bắt đầu xôn xao, vô cùng rung động.

“Quá cường đại, rõ ràng tuổi tác giống nhau, năm đó ngay cả một đầu yêu thú Hồn Cung cảnh mà ta cũng không đánh lại!”

“Thần Tử Cố gia tu luyện như thế nào vậy, pháp lực ngập trời, gần như vô cùng vô tận!”

Người đồng lứa ai dám giao thủ với cự đầu? Tuyệt đối sẽ bị uy thế của nó chấn vỡ.

Nhưng mà Cố Trường Sinh lại giao thủ với nó, hơn nữa còn không rơi xuống thế hạ phong một chút nào, nhìn qua giống như đang ma luyện, không hề nghiêm túc.

“Ta cực độ hoài nghi Thần Tử của Cố gia đã bước vào lĩnh vực cấm kị trong truyền thuyết rồi!” Có một lão ngoan đồng bật thốt lên.

Lời này của ông ta không khỏi khiến rất nhiều người trở nên nghiêm túc, vẻ mặt có chút kinh dị.

Lĩnh vực cấm kị!

Đó là từ ngữ chỉ có thể dùng trên người thiên kiêu vô thượng.

Cho dù đám Chí Tôn hoặc Đại Đế tài nghệ kinh diễm, cũng chưa chắc đã có thể bước vào lĩnh vực này.

Trừ phi mượn dùng thủ đoạn đặc thù hoặc bí thuật, bí bảo nào đó.

Thiên kiêu trẻ tuổi vượt cấp mà chiến, cũng không phải là chuyện gì rung động.

Nhưng vượt qua hai đại cảnh giới, trọn vẹn mười tiểu cảnh giới mà chiến, đồng thời vẫn luôn bảo trì chiến lực của bản thân ở trạng thái này.

Đó mới gọi kinh khủng và sợ hãi!

Nghĩ rõ ràng điểm này, sắc mặt tất cả tu sĩ trong thành Bắc Hoang đều trở nên trắng bệch, có cám giác như trông thấy truyền thuyết đản sinh.

“Quang huy của Thần Tử Cố gia chiếu rọi trời cao trên ba ngàn đạo vực!” Có lão nhân đánh giá như thế.

Trong hư không, cường giả của tất cả thế lực bất hủ đều vô cùng lo lắng.

Sinh đã là thánh! Lĩnh vực cấm kị!

Mỗi một chữ đã đủ khiến nội tâm bọn họ nhấc lên cuồng phong sóng lớn.

Đúng lúc này, bên trong Càn Khôn Minh Giám, biên giới thánh mộ Bắc Hoang.

Cố Trường Sinh giao thủ hơn mười chiêu với hai con yêu thú, giống như đã thăm dò được thực lực của hai con yêu thú này.

Sau đó thân ảnh biến mất tại chỗ, thi triển Côn Bằng Tung Thiên Bộ, sau đó lại xuất hiện trên đỉnh đầu con rết cánh đen, một quyền nện xuống, giống như ẩn chứa trên một trăm vạn quân chi lực!

Oanh!

Xác ngoài vô cùng cứng rắn kia, trong nháy mắt đã hóa thành mảnh vụn đầy trời, cái đầu trực tiếp nổ nát vụn!

Sau đó, động tác của hắn không ngừng, trong tay bắt ấn.

Toàn thân được vô tận thần quang bao phủ, giống như sừng sững đứng trong một mảnh thiên địa khác, phía sau hắn xuất hiện hư ảnh của một vị Tiên Vương.

Thần thông tuyệt học của Cố gia, Tiên Vương Ấn!

Tiên Vương bắt ấn, tay trái hóa nguyệt, tay phải hóa nhật, quét ngang mà xuống!

Con Mãng Ngưu cao lớn như ngọn núi kia bị nhật nguyệt bao phủ, không cách nào tránh né, trong mắt khôi phục thanh tỉnh ngắn ngủi, xuất hiện hoảng sợ, tuyệt vọng.

Sau một khắc, nó còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đã hóa thành một đoàn huyết vụ, bị chấn nát, nối gót con yêu thú kia.

Một màn như thế, khiến cả thành Bắc Hoang nhất thời lâm vào trạng thái hoàn toàn tĩnh mịch.