Chương 42: Thâm Nhập Thánh Mộ, Ba Người Của Trường Sinh Thế Gia Tề Tụ

Cố Trường Sinh cũng không biết mình chỉ tiện tay thăm dò thực lực của hai con yêu thú cấp bậc cự đầu, đã tạo thành oanh động rất lớn đối với toàn bộ thành Bắc Hoang.

Sau khi gϊếŧ chết hai con yêu thú cản đường này, hắn trực tiếp phá vỡ sương mù màu xám trước mắt, đi vào trong mảnh phế tích.

Về phần thú triều cuồn cuộn sau lưng, cũng không nằm trong lo lắng của hắn.

Đại hội đi săn, nói trắng ra chính là Cố gia vì hắn xuất thế mà tạo nên.

Săn gϊếŧ được bao nhiêu hắc ám yêu thú, Cố Trường Sinh cũng không để ý lắm.

Hơn nữa xếp hạng trên Càn Khôn Minh Giám, không chỉ căn cứ vào số lượng mà tính.

Yêu thú có thực lực cường đại, mới là tiêu chuẩn!

Sau khi xâm nhập vào phế tích, một chuyện rất kỳ quái xảy ra, số lượng yêu thú trong đây lại ít đi không ít.

Đồng thời còn yên lặng tĩnh mịch hơn bên ngoài rất nhiều.

Chỉ có ba động kỳ dị mơ hồ từ hư không truyền đến, Cố Trường Sinh suy đoán, chắc là nó bắt nguồn từ thân thể tàn phế của Thánh Nhân trong Băng Cung.

Thân ảnh hắn lập tức lấp lóe không thấy, sau đó lại xuất hiện trước một ngôi mộ hoang vu.

Thi thể trong đó đã biến mất không thấy.

Khi còn sống có lẽ là nhân vật lớn một phương.

Hả?

Lông mày hơi nhíu.

Tiện tay phóng ra một đạo kiếm khí thô to, chém về phía thi thể biến dị núp trong sương mù màu xám, Cố Trường Sinh nhìn hư không, lập tức quanh người xuất hiện một tầng khí thế mông lung.

Thân ảnh của hắn cũng mơ hồ biến mất trên Càn Khôn Minh Giám.

Trong thành Bắc Hoang, rất nhiều tu sĩ cùng thở dài, có hơi thất vọng.

Bọn họ còn muốn tận mắt xem Thần Tử Cố gia có biểu hiện gì trong phế tích nữa.

“Nơi đây có gì đó quái lạ, khí tức còn sót lại không giống như một vị Thánh Nhân...”

Cố Trường Sinh hơi nhíu mày, thân ảnh cấp tốc lao về phía trước, không dừng lại quá nhiều: “Nói là phế tích, nhưng thật ra là một mảnh lăng mộ, rất nhiều tộc nhân trong các gia tộc ở thành Bắc Hoang chết đi đều chôn ở chỗ này. Khi tòa Băng Cung thượng cổ từ lòng đất đi ra, nơi đây mới một lần nữa lộ ra vêt tích trước mặt mọi người.”

“Nhưng ở đây lại tọa lạc rất nhiều cung điện lầu các, mục nát rách rưới, cả mặt đất cũng có oán hận chi ý chưa tiêu tán hết.”

Hắn hơi nghi hoặc một chút, cũng không hiểu rõ chuyện này.

Lập tức, đến trước một cánh của bằng thanh đồng cũ nát, hắn dừng bước, không tiếp tục tiến lên phía trước nữa.

Phía trước là một tòa cung điện giấu trong sương mù màu xám, không khí cực kì âm lãnh, trong đó có khí tức vô cùng quỷ dị.

Dưới mặt đất có không ít xương cốt trắng, nhìn có chút âm trầm quỷ dị.

Trên mặt đất có trận văn, điêu khắc trên từng hòn đá màu trắng xanh, rất có cảm giác niên đại.

Hắn nhặt một mảnh vỡ thần binh lên.

Bên trên tràn đầy rỉ sắt, giống như một khối đất bùn màu đỏ.

Cố Trường Sinh lau sạch sẽ mảnh tàn kiếm tràn đầy rỉ sắt này.

Bên trong lớp rỉ sắt lộ ra bạch quang tinh diệu, giống như còn điêu khắc từng đạo ấn ký cổ lão, cũng không biết vật này được lưu lại từ bao nhiêu vạn năm trước.

Trong đó còn trộn lẫn một chút tiên huyết đã sớm khô cạn, thần tính tiêu tán.

“Ra đi, ngươi đã đứng đó lâu như vậy rồi.”

Đột nhiên.

Cố Trường Sinh thản nhiên nói về một phương hướng nào đó sau lưng, tiện tay ném mảnh vỡ thần binh mà hắn vừa nhặt lên về phía đó.

Oanh!

Giống như một ngôi sao trời nhỏ nổ tung, thần phù ba động đáng sợ, lập tức khiến xung quanh nhấc lên ba động to lớn, bên cạnh, một mảnh kiến trúc ầm vang đổ sụp.

“Doanh Nhϊếp bái kiến Thần Tử Cố gia.”

Một giọng nói bình thản vang lên, thanh niên mặc đạo bào cưỡi Thanh Ngưu xuất hiện, hắn ta mỉm cười, tiện tay tiếp được miếng thần binh kia, dáng vẻ biến nặng thành nhẹ.

Đối với chuyện bị Cố Trường Sinh phát hiện, hắn ta cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc, đây là chuyện đương nhiên.

“Còn ngươi nữa, nữ tặc chạy thoát đêm đó.” Cố Trường Sinh lần nữa nhìn về một phương hướng khác, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

“Hừ, kẻ xấu xa, còn có mặt mũi nói ta sao, trả vật kia lại cho ta.” Một nữ tử thanh lệ vô song mặc áo xanh từ bên trong hư không hiển hiện ra, hừ nhẹ nói.

Rất bất mãn vì Cố Trường Sinh gọi nàng là nữ tặc.

Nghe nói như thế, con ngươi Doanh Nhϊếp co rụt lại, tiếu dung lập tức cứng trên mặt, có chút mất tự nhiên.

Nếu không phải Cố Trường Sinh đột nhiên mở miệng, hắn ta cũng không biết bên trong hư không còn có một nữ tử đang núp nữa.

Nói cách khác, lực cảm giác của Cố Trường Sinh đã vượt xa hắn ta.

“Thần Nữ Tần gia?” Hắn ta không khỏi nhìn kỹ rồi hỏi.

Tần Khanh Khanh lại không phản ứng với hắn ta, khôi phục dáng vẻ thanh lãnh lạnh nhạt, tay nhỏ duỗi ra trước mặt Cố Trường Sinh nói: “Đưa đồ cho ta.”

Cố Trường Sinh nhìn nàng một cái, nhướng mày nói: “Đồ gì?”

Tần Khanh Khanh nhìn dáng vẻ như không biết của hắn, hận đến nghiến răng.

Tên gia hỏa này tuyệt đối là giả vờ!

Nhưng nghĩ đến ở đây còn có người ngoài, nàng cũng nhiều lời nữa, đành phải hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên dáng vẻ thanh lãnh không ăn khói lửa nhân gian.

Nghĩ ngờ giữa hai người họ có chuyện bí ẩn gì đó, thậm chí đã quen biết từ sớm.

Trong lòng Doanh Nhϊếp không khỏi cảnh giác.

Dù sao ở đây có ba người, cũng có thủ đoạn che giấu tất cả mọi người bên ngoài.

Tình huống của hắn ta rất nguy hiểm.

“Kẻ xấu xa ghê tởm...”

Tần Khanh Khanh nhìn vẻ mặt Cố Trường Sinh vẫn thờ ơ, không hề bị lay động, lại không kềm chế được, nguýt hắn một cái.

“...”

Đương nhiên Cố Trường Sinh biết rõ Tần Khanh Khanh nói là cái gì, nhưng hắn muốn giữ cái áo ngực kia lại trong tay, làm thủ đoạn uy hϊếp nàng, không có khả năng tuỳ tiện trả lại cho nàng.

Hư Không Thể.

Nếu có thể để hắn sử dụng, tuyệt đối lợi nhiều hơn hại.

Huống chi nàng ta là Thần Nữ Tần gia, trên người Tần Khanh Khanh tuyệt đối có không ít thứ tốt.

Dùng để dọa nạt, cũng là lựa chọn không tồi.