Chương 43: Doanh Nhϊếp Làm Người Công Cụ, Mở Cánh Cửa Thanh Đồng

Doanh Nhϊếp không chịu được ánh mắt Tần Khanh Khanh nhìn Cố Trường Sinh giống như “Ẩn ý đưa tình”, không khỏi nhắm mắt nói: “Hai vị đã sớm quen biết?”

Cố Trường Sinh lắc đầu nói: “Không biết.”

“Không biết.” Tần Khanh Khanh cũng nói.

Hai người đều nói thật, nhưng Doanh Nhϊếp lại sửng sốt không tin.

Hắn ta thấy, Cố Trường Sinh vô cùng tuấn tú, tựa như trích tiên, Tần Khanh Khanh khuynh thành tuyệt thế, giống như Huyền Nữ, xứng đôi đến cực điểm.

Về phần bối cảnh, đoán chừng trong ba ngàn đạo vực cũng không tìm ra người môn đăng hộ đối thứ hai.

Khả năng rất lớn là vì một vài chuyện, đang nháo khó chịu.

Cho nên trong lòng hắn ta càng thêm cảnh giác, một Cố Trường Sinh sâu không lường được đã để hắn ta phải chịu áp lực, lại thêm một Thần Nữ Tần gia thần bí nữa.

Nếu bị vây công, hắn ta tuyệt đối chỉ có thể chạy trối chết, không có khả năng khác nữa.

Cố Trường Sinh cũng không biết trong lòng Doanh Nhϊếp đã xem hắn và Tần Khanh Khanh thành cùng một bọn.

Lúc này trong lòng hắn chỉ muốn dò xét dị thường ở chỗ này.

“Các ngươi biết được những gì liên quan đến cánh cửa thanh đồng này?” Hắn trực tiếp mở miệng hỏi, chuẩn bị nhìn xem phản ứng của hai người.

Tần Khanh Khanh hừ nhẹ một tiếng, không mở miệng, hiển nhiên nàng cũng hoàn toàn không biết gì về cánh cửa này.

Ngược lại Doanh Nhϊếp lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nhiều chuyện liên quan tới thánh mộ Bắc Hoang, nhưng cánh cửa thanh đồng này thì vẫn biết một chút. Nó là đường thông đến tỏa Băng Cung thượng cổ kia, nhưng trong đó đã nhiễm máu Thánh Nhân, tuỳ tiện tới gần, nhục thân sẽ sụp đổ.”

“A, thật sao?” Cố Trường Sinh nhíu mày, nhưng trong lòng đang suy đoán lời nói của Doanh Nhϊếp có mấy phần thật giả.

Tên gia hỏa này âm thầm theo dõi hắn, dọc theo lộ tuyến của hắn vào đây, tuyệt đối không có hảo tâm.

“Ta từng đọc qua một tờ tàn trang, bên trên thật sự nói như vậy, nhưng thật hay giả ta cũng không biết rõ.” Doanh Nhϊếp nói giống thật mà cũng giống giả.

“Vậy ngươi đi trước mở đường cho chúng ta xem một chút đi.” Cố Trường Sinh thản nhiên nói.

“Cái gì! ?”

Để hắn ta đi trước mở đường?

Doanh Nhϊếp trừng mắt, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, nhưng thấy vẻ mặt Cố Trường Sinh vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, lời vừa rồi cũng không giống như nói đùa.

Đành phải đè tức giận trong lòng xuống, trầm giọng nói: “Thần Tử, ngươi làm như vậy có phải quá đáng rồi không?”

Tần Khanh Khanh cũng kinh ngạc nhìn sang.

“Có gì quá đáng chứ? Nếu ngươi dám đến nơi này, nói rõ ngươi sớm có chuẩn bị rồi, chỉ có ngần ấy nguy hiểm, đối với ngươi mà nói hẳn không có vấn đề gì.” Cố Trường Sinh mỉm cười giải thích, giống như rất yên tâm với Doanh Nhϊếp.

Lời nói còn rất có đạo lý.

Tần Khanh Khanh nghe xong ngây ra, nhưng lại cảm thấy không thể phản bác.

Chẳng qua là cảm thấy tên gia hỏa Cố Trường Sinh này quả nhiên xấu xa, không hề siêu phàm thoát tục, phong thần như ngọc như vẻ ngoài.

“Nếu ta không đáp ứng thì sao?” Sắc mặt Doanh Nhϊếp không phải rất dễ nhìn nói.

Thần Tử Cố gia còn bá đạo cường thế hơn trong tưởng tượng của hắn ta nhiều.

“Ngươi có thể thử một chút.” Cố Trường Sinh vẫn mỉm cười như cũ.

Giọng điệu không có chút uy hϊếp nào lại khiến Doanh Nhϊếp như bóng xì hơi.

Dù sao địa thế còn mạnh hơn người.

“Được.”

Doanh Nhϊếp vừa dứt lời, hắn ta đã vung phất trần lên, trên đó lập tức bộc phát từng đợt thần quang sáng chói, giống như từng ngôi sao trời đang xoay tròn.

Sau đó hắn ta móc một cái tinh bàn từ trong ngực ra, trên đó xen lẫn phù văn, đạo văn như mây.

Từng đạo ngũ thải thần quang ầm vang mà đi, bay thẳng về phía cánh cửa thanh đồng trước mặt, tách ra, rơi vào tám góc khác nhau.

Không bao lâu, oanh!

Cánh cửa thanh đồng mở rộng!

Một trận khí tức mục nát âm u phả vào mặt, giống như còn mang theo vô tận huyết tinh oán hận chi ý.

“Mở.” Cố Trường Sinh híp mắt.

Quả nhiên Doanh Nhϊếp sớm có chuẩn bị, có thể tuỳ tiện phá giải trận văn cấm chế dưới chân.

Vừa rồi hắn đã nhìn ra, có lạc ấn trận văn cấm chế ở bốn hướng, tùy ý bước vào, sẽ lập tức phát động.

Đương nhiên hắn có thể nghĩ biện pháp giải trừ, nhưng trước mắt đã có một người công cụ, vì sao không sử dụng chứ?

“Lần này đã được chữa?” Vẻ mặt Doanh Nhϊếp không dễ nhìn nói, kết quả là tự chuẩn bị cho mình còn tiện nghi người khác, trong lòng hắn ta rất khó chịu.

“Nhϊếp huynh đi vào trước đi.” Cố Trường Sinh lại nói.

Cũng không phải hắn quá cẩn thận để Doanh Nhϊếp đi dò đường, mà là muốn nhìn xem rốt cuộc Doanh Nhϊếp có mục đích gì.

Không giống với mình dò xét.

Dường như tên gia hỏa này vừa đến đã ôm kế hoạch và mục đích mãnh liệt nào đó.

Trong lòng Doanh Nhϊếp lần nữa dâng lên tức giận, nhưng tâm cảnh tu hành nhiều năm đã khiến hắn ta nhanh chóng tỉnh táo lại, vỗ Thanh Ngưu dưới thân, trực tiếp đi vào thông đạo trước mặt.

Lập tức, toàn thân đạo ý lượn lờ, khiến tâm cảnh của hắn ta lần nữa khôi phục trạng thái lúc trước, không bị Cố Trường Sinh quấy nhiễu.

“Thể chất của tên gia hỏa này có chút cổ quái.” Cố Trường Sinh nhìn hắn ta một cái, trong mắt lướt qua dị sắc.

Trong đầu bắt đầu suy nghĩ, người này là loại thể chất nào trong điển tịch hắn đã xem.

“Ngươi không sợ tên gia hỏa thần thần bí bí này sẽ dẫn chúng ta vào trong khe à?” Tần Khanh Khanh đột nhiên nghi ngờ nói.

Cố Trường Sinh lại tin tưởng Doanh Nhϊếp như vậy, để hắn ta dẫn đường?

Nàng có chút không hiểu.

Trường Sinh Doanh gia và Trường Sinh Cố gia chính là đại gia tộc trong Trường Sinh thế gia tranh phong với nhau nhiều nhất, có thể nói là thủy hỏa bất dung, ngứa mắt lẫn nhau.

“Không sợ, ngược lại là sợ ngươi sẽ âm thầm đánh lén ta.” Cố Trường Sinh lườm nàng một cái nói, cho dù là hai người Tần Khanh Khanh và Doanh Nhϊếp liên thủ với nhau, hắn cũng không sợ.

Một mình Doanh Nhϊếp có thể lật được sóng gió gì chứ.

“Ngươi...” Tần Khanh Khanh lập tức khó thở, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, hận không thể cắn một cái lên khuôn mặt vô cùng tuấn tú kia.

Tên gia hỏa này tuyệt đối là đang mượn cớ trào phúng nàng đêm đó đã đến chỗ hắn dò xét.

Nàng không biết vì sao trước mặt người khác, dáng vẻ của nàng luôn thanh lãnh xuất trần, nhưng trước mặt Cố Trường Sinh, lại nhiều lần thất bại, tức không chịu được như vậy.