Chương 13:

Hòn đá kia quá nặng, Tiêu Văn Dũ căn bản không có cách nào để đeo nó lên trên cổ, đành phải lấy miếng ngọc bội bên hông để thay thế.

Vân Chước mới tới, vốn dĩ cả nhà nên cùng nhau dùng bữa, nhưng mấy người Khương thị lại phất tay áo rời đi, do đó cũng chỉ còn Tiêu Văn Dũ cùng với nàng ăn qua loa một chút.

Nàng không có cảm xúc gì, vẻ mặt thong dong, sắc mặt và lời nói không có nửa điểm oán hận và bất mãn, chuyện này khiến Tiêu Văn Dũ nhịn không được mà suy nghĩ nhiều.

Trong lòng hắn, thái độ của muội muội như thế cũng không phải là bởi vì hiểu lễ, mà chính là bởi vì nhát gan không dám so đo.

Thật đáng thương!

Đồ ăn trong bát của Vân Chước cũng được chồng chất lên cao.

Tiêu Văn Dũ trong mắt đầy chua xót, muội muội lẻ loi trơ trọi một mình, thật sự trong lòng hắn khó chịu, có phải là hắn đã trách móc quá nặng nề với nhị đệ tam đệ rồi hay không? Nếu như chính hắn lải nhải ít đi một chút, có lẽ tình cảm huynh đệ còn có thể giữ lại được mấy phần, như thế cũng không khiến cho muội muội bị kẹp ở giữa phải khó xử.

Tiêu Văn Dũ tâm sự nặng nề, bữa cơm này của Vân Chước lại ăn vô cùng ngon.

Nàng là người luôn luôn khoan dung, cũng ước gì trước mắt thanh tịnh.

Cơm nước xong xuôi không bao lâu, sau khi Tiêu Văn Dũ dặn dò vài câu cũng vội vàng đi, lúc này Vân Chước mới có thể nghỉ ngơi.

Hôm sau trời vừa sáng.

Tích Vi Đường.

Tiêu Văn Dũ dẫn nàng đến đó.

Đêm qua một trận gió tuyết, trong sân phủ một tầng trắng bạc.

Tích Vi Đường yên tĩnh vô cùng, vừa vào trong sân của tổ mẫu đã có thể ngửi thấy mùi thuốc đắng nồng đậm, trong viện của tổ mẫu đều dùng những người cũ đã quen, lúc này vừa thấy đại ca dẫn theo nàng xuất hiện, trên khuôn mặt yên lặng cuối cùng đã lộ ra một chút vui vẻ, đón bọn họ vào.

Trên đường đi đã nghe đại ca nói, nơi này của tổ mẫu, ngoại trừ hắn ra, ít khi tiếp đón người ngoài.

Sau khi tổ phụ bị ban chết, phụ thân vì để cứu vãn thanh danh, ở trong quân doanh cũng có tiếng liều mạng, có khi hai ba tháng mới về nhà một lần, mà Khương thị cho tới bây giờ cũng không thích các con của mình thân thiết với lão thái thái, cho nên ngoại trừ ngày lễ ngày tết hoặc là trong nhà có vị khách quan trọng đến, nếu không căn bản sẽ không để cho lão thái thái tiếp xúc với nhị ca và đệ đệ.

Đương nhiên, Khương thị cũng không ngốc đến để mức để người đời nắm được nhược điểm của bà ta.

Đồ dùng trong viện của lão thái thái bà ta sẽ thường xuyên mua thêm, mỗi tháng đều sẽ cử rất nhiều người ra ngoài mua đồ, tên tuổi của lão thái thái cũng không ít dùng, bởi vậy người trong kinh thành, cũng không có một ai chỉ trích Khương thị không đúng, thậm chí trong mắt người ngoài, Khương thị còn là một cô con dâu cực kỳ hiếu thuận.

"Bình thường vào thời gian này lão thái thái đại khái có thể tỉnh hơn một canh giờ." Ma ma bên cạnh tổ mẫu mở miệng nói, ánh mắt nhìn Vân Chước cũng tràn ngập yêu thương: "Những năm này lão thái thái luôn nhớ đại tiểu thư, hôm nay biết ngài đã trở về, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn chút."

Vân Chước nhẹ gật đầu, vào phòng.

Cửa sổ trong phòng chắc là mới mở, còn có một vài mùi vị chưa tản đi.

Tổ mẫu dựa một nửa vào thành giường, sau khi nhìn thấy nàng, trên gương mặt già nua hiện lên mấy phần vui mừng, khẽ vẫy tay với nàng.

Tiêu Văn Dũ vội vàng dắt Vân Chước tiến lên: "Tổ mẫu, đây là muội muội, người nhìn xem bây giờ nàng rất tốt, chân tay đầy đủ, cũng biết nói, cũng không bán mình làm nô ɭệ, người yên tâm."

"..." Khoé miệng Vân Chước hơi co giật một cái.

"Được... Vậy là tốt rồi." Giọng nói của lão thái thái khàn vô cùng, sắc mặt rất kém, đôi tay già nua kéo Vân Chước lại: "Đứa nhỏ ngoan, con chịu khổ rồi..."

"Cũng tạm được." Giọng điệu của Vân Chước có hơi cứng ngắc, sau khi điều chỉnh một lúc, lại nói: "Những năm này cháu gái cũng không bị uất ức nhiều, mặc dù hơi vất vả một chút, nhưng cũng rất nhiều năm không bị người khác bắt nạt."

Nàng thực sự nói thật.