Chương 14:

Lão thái thái há to miệng, nhưng lại thở dài.

Sau khi bà ấy tỉnh lại, ma ma bên cạnh đã báo cho bà ấy biết những lời nói và việc làm hôm qua của Khương thị, trong lòng lão thái thái cũng vì Vân Chước mà thấy không đáng.

Nhưng bà ấy đã gần đất xa trời, càng quản quá nhiều, tương lai tình cảnh của con bé này sẽ càng gian nan.

"Dũ Nhi, đã tìm thấy muội muội của con rồi, vậy sau này con phải đối tốt với muội muội... Mấy huynh muội các con, giúp đỡ lẫn nhau, nhị đệ của con... nhất định phải dạy bảo, trước khi ta mất, ta sẽ bảo cha con đưa nhị đệ tam đệ của con đến thư viện Thanh Sơn, xa một chút, học thành rồi lại về! Dù sao Khương thị cũng hận ta... khụ khụ, vậy thì chỉ hận một mình ta đi..." Sắc mặt lão thái thái tràn đầy lo âu và không cam lòng.

Đứa cháu đích tôn này của bà ấy thật ra là người có tài tập võ.

Ban đầu, bà ấy vốn dĩ đã dự định đợi cháu trai qua mười sáu tuổi thì sẽ đưa đến biên ải để mài giũa, tương lai nếu có thể làm Đại Tướng, vậy thì Tiêu gia sẽ vững vàng ổn định.

Nhưng ra chiến trường nguy hiểm, hậu phương không chắc, trưởng tôn này của bà ấy ở phía trước chém gϊếŧ thì thế nào?

Lão nhị lão tam đều nằm trong tay Khương thị, nuôi đến cao không tới, thấp không xong, nếu như trưởng tôn chết ở bên ngoài, vậy cái nhà này thật sự là không có người nối nghiệp.

Bất đắc dĩ, buộc cháu trai phải học văn, hắn cũng vươn lên, ngày đêm học hành vất vả, sắp có thể dự kỳ thi mùa xuân rồi.

Nhưng một cây chẳng chống vững nhà.

Hơn nữa, bây giờ tính tình của lão nhị không tốt lắm, nếu như ngơ ngơ ngác ngác cả đời còn dễ nói, chỉ sợ tương lai gây ra chuyện lớn gì, một khi như thế, sẽ liên luỵ đến cả nhà!

Mà với cơ thể này của bà ấy, nếu có thể chống đỡ đến lúc cháu trai tham gia kỳ thi mùa xuân đã tính là rất tốt rồi, chuyện bồi dưỡng cháu trai, bà ấy đã không thể cứu vãn, chỉ muốn dựa vào mấy câu di ngôn trước khi chết, để Khương thị không phản kháng được...

"Tổ mẫu yên tâm, cháu nhất định sẽ đôn đốc nhị đệ và tam đệ..." Tiêu Văn Dũ vội vàng nói.

Bọn nó còn nhỏ tuổi, còn chưa hiểu rõ con đường phía trước, nếu có một ngày có thể năng thoát khỏi vòng tay của mẫu thân để trưởng thành, tất nhiên có thể hiểu được dụng tâm khổ cực của tổ mẫu và hắn!

Hắn làm huynh trưởng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của lão thái thái và đại ca, Vân Chước cảm thấy quả thực vất vả.

Nhị ca thì dường như tâm nhãn quá xấu xa, vậy thì tìm cách đuổi đi là được, không được nữa... vậy thì gϊếŧ chết đi, tiểu đệ còn nhỏ, hiện tại không hiểu chuyện vậy thì đánh nhiều hơn mấy trận, sau khi đánh mà vẫn chưa hiểu chuyện, thì cũng có thể đi theo nhị ca, trên đường xuống hoàng tuyền cũng không cô đơn.

Nhưng nàng nhìn kỹ mặt đại ca một chút, lời này của hắn không giống như là đang lừa gạt lão thái thái, hắn nghiêm túc.

Làm đại ca, còn phải thể hiện tấm lòng làm cha?

Thật không dễ dàng.

Những năm này lão thái thái và đại ca đối với nàng cũng là mười phần nhớ, lúc trước cũng vô cùng yêu thương nàng, bây giờ nàng cũng không nên làm trái lẽ thường, thế là, Vân Chước gật đầu một cái mười phần đồng tình: "Cháu cũng sẽ giám sát đại ca, để đại ca không quên đôn đốc bọn họ."

"..." Sự đau thương của Tiêu Văn Dũ ngưng hẳn lại, nhìn nàng một cái.

Lão thái thái đang muốn nói chuyện mí mắt lại bắt đầu run lên, nhìn như là lại sắp ngủ.

"Lúc này mới chưa đến nửa canh giờ, vì sao tinh lực của tổ mẫu càng ngày càng ít đi?" Tiêu Văn Dũ rất sốt ruột, nói với ma ma: "Mau gọi phủ y tới!"

"Gọi đại phu cũng vô dụng." Vân Chước cũng lập tức mở miệng.

Tiêu Văn Dũ không hiểu nhìn nàng.

"Tổ mẫu tuổi tác đã lớn, thân thể vốn dĩ cũng không tính là cứng rắn, nếu như ngày thường lại tiếp xúc với những thứ đồ không sạch sẽ, thì sẽ bị tà khí xâm nhập vào nơi ở, nếu thuốc đã không còn tác dụng, đại ca nên tìm một vài biện pháp khác để trị." Vân Chước nói xong, ánh mắt quét một vòng trong phòng.

Căn viện này của tổ mẫu vắng vẻ, trong phòng bài trí cũng đơn giản, ngoại trừ hòm thuốc, chỉ có một mùi đàn hương mười phần nhẹ nhàng vờn quanh, trong phòng này còn bày một cái bàn, trên bàn thờ cúng thần Phật.

Tiêu Văn Dũ từ trước tới giờ không tin những thứ này.

Nhưng lời này là do muội muội ruột nói, không đành lòng làm thương tổn lòng tốt của nàng, nhân tiện nói: "Toa thuốc mà phủ y kê cũng đưa cho người của Thái Y Viện xem qua, không có vấn đề gì, cũng may mà có toa thuốc này, giữ lại được tính mạng của tổ mẫu..."

"Thuốc mà đại phu kê cũng là thuốc chính dương xua đuổi tà ma, có thể dùng, nhưng không đủ."