Chương 28:

"Số tiền này — ta không thèm! Đứa con bất hiếu này —" Cha Hồ phẫn nộ vô cùng.

Mười năm còn chưa đủ à? Bởi vì một câu răn dạy mà ghi hận đến tận bây giờ? !

Ngân phiếu bay xuống đất, giống như không có gì khác biệt so với những trang giấy bình thường.

Vân Chước yên lặng nhìn thoáng qua, sau đó cười nói: "Lời ta cũng đã truyền đạt xong, theo lý thuyết ông tin hay không ta cũng không cần nói thêm nữa, chỉ là dù sao ta cũng nhận được không ít chỗ tốt từ Hồ Thăng, thế nên cũng phải hoàn thành cuộc giao dịch này hoàn hảo mới được."

"Trên đời có muôn vàn chuyện lạ, tin rằng Hồ lão gia buôn bán nhiều năm như vậy cũng sẽ gặp gỡ một vài chuyện. Nhi tử của ông trong lòng còn có nguyện vọng, cho nên âm hồn bất tán được người tu hành như ta cảm giác được, lúc này mới có thể giải quyết tâm nguyện cho hắn mà thôi."

Vân Chước cũng không nói linh hồn của Hồ Thăng đang ở ngay bên cạnh.

Người quỷ khác biệt.

Đột nhiên nói linh hồn ở đây, một là có khả năng dọa sợ cha mẹ hắn, hai là cũng có thể gây nên lòng tham của bọn họ, huyết thống khó cắt đứt, ngộ nhỡ sinh ra ý muốn cản trở linh hồn đầu thai, đó chính là vượt qua giới hạn, tương lai nếu như có qua lại với Quỷ Hồn, đó chính là Âm Dương hỗn loạn, nhân quả sẽ phải do người độ hồn là nàng gánh chịu.

Nàng vất vả để kết thúc cuộc giao dịch này như thế, một là vì tiền, hai chính là vì bản thân mình kiếm lấy ít công lao độ hồn, không phải vậy thì cũng không tìm thêm phiền phức cho mình.

Cha Hồ thấy nàng lời lẽ nghiêm túc, trái tim lại như chìm vào đáy vực.

Ông ấy cũng biết, trên đời này sẽ có một vài người cao nhân, có thể chặn đường sinh tử của con người, tinh thông quỷ thần...

"Cô nương... Không lừa ta chứ?" Cha Hồ thật sự không nhận ra được nữa.

Giờ phút này Hồ Thăng có hơi khó chịu, vốn dĩ linh hồn đã khó coi giờ lại càng thêm ảm đạm, nhìn cha ruột, thầm nói: "Năm đó lúc ta ra đi có để lại bức thư, nói là muốn đến biên cảnh buôn bán, ta còn bảo ông ấy đừng lo lắng, kiếm được nhiều tiền ta sẽ trở lại, ta tức ông ấy luôn mắng ta, nhưng ta cũng quyết chí kiếm nhiều tiền, trước khi rời đi, cũng không cần thiết phải tức giận với ông ấy. Ông ấy sao phải nghi ngờ ta như thế?"

"Hơn nữa ta cũng gửi thư về Kinh Thành, ta biết nhà ta không thiếu tiền, cho nên cũng ngại không khoe khoang sự phú quý của chính mình, chỉ nói mình bình an, nhưng ông ấy làm sao... Chẳng lẽ thư ta gửi về không đến? Không phải chứ!"

Hắn gửi thư ít, hơn mười năm, cũng chỉ bốn năm bức thư mà thôi.

Nhưng như vậy cũng nên khiến cho cha mẹ hắn yên tâm một chút mới đúng chứ.

Vân Chước nghe thấy âm hồn ngốc này nói như vậy, cũng thực sự nhịn không nổi.

Con quỷ này quá ngu ngốc, kiếm được nhiều bạc như vậy, toàn bằng vận khí, có thể lang thang ở bên ngoài mười năm mới chết cũng coi như hắn tốt số!

"Hồ lão gia, Hồ Thăng từng gửi về nhà bốn năm bức thư, ông có thể điều tra thêm thư này có thể bị người nào đó có lòng giữ lại rồi." Vân Chước nói thẳng: "Còn có, nhi tử ông mệnh phạm tiểu nhân, chuyện năm đó bỏ nhà đi chỉ sợ là còn có chút nội tình, cha con các ngươi tình thâm, theo lý thuyết không thể phát triển đến mức độ oán trách lẫn nhau, không bằng ông cẩn thận ngẫm lại xem, ở trong đó, có người nào châm ngòi hay không?"

Nói xong, ánh mắt Vân Chước, nhìn về phía nữ tế tương lai của Hồ gia.

Tướng mạo của vị này cũng không phải rất tốt.

Trong mắt có sự gian trá, có tướng tu hú chiếm tổ chim khách.

Người kia bị nàng nhìn chằm chằm khiến cả người mất tự nhiên, vội vàng nói: "Ngươi... Ngươi hoài nghi ta? Ta đã ở Hồ gia từ nhỏ, chịu đại ân của Hồ gia, với A Thăng lại càng là thân như huynh đệ!"

Hồ Thăng chết cũng đã chết rồi, bây giờ người duy nhất có thể dựa vào chính là đại sư Vân Chước này, so với người đã từng thân, hắn càng tin đại sư hơn.

Lúc này được nàng gật đầu một cái, âm hồn của Hồ Thăng vội vàng nói cho Vân Chước: "Ta... trước khi ta bỏ nhà đi đã đưa thư cho Lâm Tử ca, hắn ta còn nói tin rằng ta có thể tạo được thành quả, cũng là hắn ta nói với ta, ở biên cảnh Quan Tây có cơ hội phát tài lớn, nói rằng nơi đó nhiều bảo thạch, chỉ cần đi đi lại lại buôn bán mấy lần là có thể kiếm được nhiều tiền, không tới mấy năm, đã có thể khiến cho cha ta rửa mắt mà nhìn!"