Chương 29:

Lúc đó còn trẻ tuổi nóng tính, mà Lâm Tử ca cũng từng nhắc nhở hắn, biên cảnh Quan Tây nguy hiểm, cuối cùng là hắn không nghe lời khuyên, bản thân cứ khăng khăng đòi đi...

Cho nên những năm này, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghi ngờ người này có mưu đồ.

"Một thùng gạo một ân nhân, một nắm gạo một kẻ thủ, Hồ gia hình như chỉ có một đứa nhi tử? Hắn chết rồi, Hồ gia sẽ chỉ còn lại vị cô nương này. Mà người nữ tế này tuổi tác cũng không còn nhỏ, trông coi Hồ gia nhiều năm như vậy, làm sao có thể không khiến cho người ta nghi ngờ? Mặt khác, Hồ lão gia, ông có thể điều tra một chút những năm này vị công tử đây có từng nhận thư tới từ biên cảnh Quan Tây, những bức thư kia, chính là do Hồ Thăng gửi." Vân Chước nói ngay thẳng.

Cha Hồ cau mày, ông ấy thật sự không biết nhi tử đã gửi thư...

Phương Lâm là nhi tử của người bạn chí cốt đã chết vì bệnh của ông ấy, ông ấy không đành lòng để đối phương không có ai chăm sóc nên mới mang về nhà.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện trưởng thành, tính cách hoàn toàn tương phản với con trai mình, lúc Hồ Thăng vẫn còn đang ở nhà, càng cực kỳ nghe lời Phương Lâm, nhi tử của ông ấy thật ra lá gan cũng không lớn, chỉ là quá ngây thơ liều lĩnh...

Quả thực, nếu như không có người khuyến khích, cũng không dám rời nhà trốn đi mới đúng.

Nhưng lúc trước ông ấy cũng nghĩ có lẽ nhi tử bị mắng chửi ác quá rồi.

Nghĩ đến đứa nhỏ này có lẽ qua một lúc nữa sẽ trở lại.

Sao lại nghi ngờ người khác được?

Nhiều năm nay, Phương Lâm biểu hiện vô cùng hiếu thuận, hiếu thuận với phu thê bọn họ như cha mẹ ruột, chung quy cũng là đứa nhỏ mà mình nhìn thấy lớn lên, có lẽ không muốn hại nhà ông ấy mới phải.

Biết rõ gốc rễ, lại hiếu thuận hiểu chuyện, lúc này mới muốn để hắn ta làm nữ tế, nếu nhi tử không về được, tương lai sẽ giao phó gia nghiệp.

"Bá phụ, ta không..." Phương Lâm vội vàng kêu lên.

Vừa định giải thích, Hồ cô nương ở bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện lại đột nhiên lên tiếng: "Ngươi có! Trước đó ta... quả thực nhìn thấy ở trong thư phòng của ngươi có một phong thư đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, bên trên có một nửa con dấu, màu sắc của tờ giấy tuyên thành cháy còn sót lại là màu riêng biệt ở biên cảnh Quan Tây!"

Hồ cô nương mười phần chắc chắn, trong ánh mắt nhất thời hiện lên sự phẫn nộ nồng đậm.

Nhà nàng dù sao cũng là buôn bán, cha nàng cũng dẫn theo nàng đi ra ngoài gặp khách, từ bắc tới nam gặp không ít người, có thứ gì chưa từng nhìn thấy?

Tờ giấy kia nàng tuyệt đối không nhìn lầm, còn có cỡ con dấu và hoa văn hoàn toàn đúng với con dấu cầm trong tay phụ thân!

Chỉ là, nàng không biết đại ca ở biên quan, lúc đại ca bỏ nhà đi nàng còn nhỏ, cũng không nhớ rõ con dấu, cho nên mới không nghĩ nhiều!

Mặc dù nàng thích Phương đại ca, cũng quyết định phó thác chung thân, nhưng vừa nghĩ tới hắn ta lại giấu diếm tung tích ca ca của nàng, chút yêu thương này trong nháy mắt hóa thành lửa giận, chỉ hận không moi được tim hắn ta ra xem, bên trong có phải màu đen hay không!

Hồ gia cũng không hề tiếc hắn ta thứ gì!

"Thật ư?" Cha Hồ giật mình, phẫn nộ nhìn sang.

Bản tính của nữ nhi ông ấy hiểu rõ, sẽ không nói dối, hơn nữa... nhi tử của ông ấy mất rồi, những năm này Phương Lâm quả thực đã thay thế nhi tử ông ấy nhận được không ít chỗ tốt!

Trong lòng cha Hồ xoắn xuýt một lát, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phương Lâm, trong đầu lại càng hiện ra đủ loại chuyện lúc trước!

Đột nhiên, một bàn tay đánh về phía Phương Lâm.

"Bá phụ, ta không có!" Phương Lâm vội vàng phủ nhận.

"Người đâu, bao vây viện tử của Phương Lâm lại, lục soát cẩn thận cho ta!" Cha Hồ cắn răng nghiến lợi nói ra.

Có hay không không thể chỉ nói bằng lời!

Vân Chước cũng không nói thêm nhiều, chỉ ngồi xuống uống trà, nhìn sự việc phát triển.

Hôm nay là ngày nữ nhi Hồ gia đính hôn, ầm ĩ ra chuyện này, khách khứa bên ngoài cũng phát hiện ra được sự dị thường, Hồ lão gia cũng mười phần dứt khoát, trực tiếp nhân lúc còn nhiều người, tự mình đến thông báo với mọi người, hôn sự không tiến hành nữa.

Có một số việc khó mà cân nhắc và nhớ lại được, càng nghĩ, lỗ hổng càng nhiều.