Chương 2: Dĩnh tiểu thư phủ Thừa Tướng

"Tỷ tỷ, tâm trạng hôm nay của chúng ta coi như tốt, chúng ta cùng nhau đi mua y phục, tỷ thấy sao?"

"Ý kiến hay."

Doãn Hi Hi khoái chí vì được khen, ôm lấy cánh tay nàng nũng nịu, quả thực rất đáng yêu. Khác xa với dung mạo yêu nghiệt sắc sảo của nàng, nhị muội này có khuôn mặt rất đáng yêu, thuần khiết vô hà, ôn nhu khả ái, thực sự đẹp một cách trái ngược với Doãn Thanh Lạc nàng. Đầu óc cũng cực kì ngây thơ, chỉ sợ chỉ một câu nói liền có thể dụ mất vị muội muội này, thực làm người ta lo lắng khi ở cô một mình. Nàng bên cạnh nhịn không được muốn véo má tiểu muội muội, trong lòng lại nhịn xuống.

Bên ngoài trời vừa mới mưa, cây cỏ có sức sống hơn hẳn, trên lá còn lưu vài giọt nước. Tuy đã hết mưa nhưng nàng vẫn bảo hạ nhân mang theo hai cái ô, phòng trường hợp lại mưa. Hai nữ nhân một thân bạch y ung dung trên phố đông người, mạng che càng làm họ trở nên bí ẩn và cuống hút hơn, thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường. Rất nhiều nam tử không kiềm chế được liếc mắt, ánh mắt mang theo du͙© vọиɠ đáng ghê tởm. Hi Hi bị nhìn đến nổi da gà, đi gần sát nàng hơn một chút.

"Tỷ tỷ, nam nhân quả nhiên là vô sỉ." - Cô nhìn cặp đôi bên đường, cảm thấy gớm ghiếc với ánh mắt của nam nhân kia.

"Như vậy vẫn chưa là gì đâu, muội càng tiếp xúc nhiều với thế gian càng sẽ ghê tởm bọn chúng hơn."

"Sao tỷ nói giống như đã trải đời vậy? Tỷ mới qua sinh thần 12 tuổi chứ mấy, đừng có như lão già có được không a?"

"Muội đó, cẩn thận lời nói vào." - Nàng liếc xéo nhị muội kia.

"Hì hì, tỷ tỷ đại nhân tha mạng."

"Hừ, còn biết quý mạng sống cơ đấy."

Hi Hi bỉu môi, ôm chặt cánh tay nàng rồi buông, nàng ngay lập tức nắm lấy tay đối phương, ánh mắt cảnh cáo nhưng cũng không kém phần lo lắng:

"Muội ngoan ngoãn đừng có rời khỏi ta." - Nếu muội muội tinh nghịch này mà bị dụ đi, sợ là lão phu nhân sẽ đổ hết tội lên đầu nàng.

"Muội chỉ chọc tỷ thôi!"

Hai người cứ vậy mà mặc kệ thiên hạ tùy ý nhìn, vừa thấy cửa tiệm cước bộ liền chậm lại, hai nha hoàn bên cạnh cung kính vén màn cho hai người. Vị chủ cửa tiệm thấy hai vị khách nhân có vẻ cao quý kia liền cũng cẩn thận hành động của mình hơn, không dám phạm bất luận là sai lầm nào, nếu không cái nồi cơm của lão thực sự là khó bảo toàn.

"Hai vị tiểu thư mời chọn y phục."

Hi Hi và Thanh Lạc không để ý lắm đến chủ tiệm, chuyên tâm chọn y phục, thỉnh thoảng còn hỏi nhau mấy câu. Vị chủ tiệm đứng yên không động để cô và nàng tùy ý chọn lựa, tuy nhiên, lúc Hi Hi chạm và một lam y bắt mắc, hắn liền tiến lên ngăn cản.

"Vị tiểu thư này thỉnh người đừng động vào tất cả các lam y, Thiên Lam nhị tiểu thư thừa tướng đã đặt hàng nếu người có ý cướp chỉ sợ sẽ bị nàng ta ghi hận."

"Đa tạ ngươi nhắc nhở."

Vị kia cũng chỉ thở một hơi dài chán nản, hắn căn bản không biết tai họa sắp ập đến.

Rầm

"Bổn tiểu thư nghe có kẻ nói xấu bổn tiểu thư!" - Giọng nói cao ngạo vang vọng cả cửa tiệm, đến người qua đường cũng dừng lại xem náo nhiệt. Ánh mặt vị cô nương nọ căm ghét nhìn lão nhân kia, không lưu tình đạp ngã lão. - "Ngươi đã thích nhiều chuyện như vậy, bổn tiểu ta sẽ cho ngươi một chút giáo huấn! Người đâu đem lão ta vả miệng!"

Lão nhân kia sợ hãi quỳ rạp xuống, khẩn thiết xin tha.

"Nhị tiểu thư, xin người tha mạng, ta thực sự biết sai rồi! Xin người tha mạng!" - lão kêu gào khản cổ nhưng bị Thiên Lam làm ngơ.

"Nghe danh đã lâu, không ngờ có thể gặp ngươi ở đây." - Thanh Lạc tiến một bước nhẹ giọng nói.

Dĩnh Thiên Lam quay sang tươi cười nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia hứng thú cùng một chút hảo cảm. Xem ra vị cô nương này rất hứng thú với nàng nha.

"Ngươi là?"

"Ta là Doãn Thanh Lạc, đây là Doãn Hi Hi muội muội của ta. Nữ nhi phủ Tướng quân."

"Ra là vậy, gặp các ngươi ở đây thật trùng hợp, ta là Dĩnh Thiên Lam của phủ Thừa tướng."

"Ra vậy, có dịp ta cùng muội muội sẽ ghé phủ Thừa tướng." - Trong mắt nàng hiện lên nồng động hảo cảm, vị cô nương này thực khác xa lời đồn, khác xa với kẻ ích kỷ, không hiểu quy củ, ngạo mạng, chua ngoa trong lời đồn, quả nhiên lời đồn không thể tin được.

Nàng cùng Hi Hi thanh toán hàng, song tạm biệt Dĩnh Thiên Lam rồi hồi phủ. Sau sự cố đó, cửa tiệm của lão bị đóng cửa, không ít người e ngại vị tiểu thư phủ Thừa Tướng.

"Vị Dĩnh tiểu thư kia ra tay tuy độc ác nhưng muội lại cảm thấy rất đồng tình nha, lão không động đến nàng ấy làm sao bị nàng vả miệng được chứ."

"Muội cũng thực là... Haiz." - nàng thở dài, xoa đầu Doãn Hi Hi, tiểu muội này nếu dạy không tốt sợ sẽ hóa thành một cường đại ma đầu hoặc tệ hơn sẽ trở thành đóa ngụy liên hoa a.

Vừa hồi phủ, hai tỷ muội các nàng đã chia ra mỗi người về viện người đó.

Nếu nàng không nhầm, ngày mai chính ngày xét năng lực của tất cả trẻ em đến tuổi 12, thực không biết thân thể này là loại năng lực gì, vừa hay có thể giải phong ấn sức mạnh mà trước kia nàng tự mình phong ấn, tránh trường hợp mất đi sức mạnh khi xuyên thời không. Nàng đã lặp đi lặp lại chuyện xuyên không, đương nhiên sức mạnh cực kì cường đại, cực kì nghịch thiên, hầu như mỗi lần xuyên liền có thể học được sức mạnh của thế giới đó. Nói chung nàng đã đạt đến cảnh giới kinh người, đến ngay cả Ngọc Hoàng hay Diêm Vương cũng đều phải nể mặt.

Nói là vậy chứ núi cao còn có núi cao hơn, nàng chỉ là chưa gặp phải người sức mạnh cao hơn nàng mà thôi, vì vậy chưa chắc nàng đã là mạnh nhất. Nhưng bản tính từ nhỏ đã được cưng chiều, phụ mẫu các thế giới của nàng đều sủng nàng, cưng như trứng hứng như hoa, nên bản tính kiêu ngạo qua mỗi thế giới càng trở nên lợi hại hơn, hoàn toàn không để mắt đến những kẻ có thực lực tầm thường, kẻ thù đều đếm không xuể.