Chương 3: Thiên tài ngàn năm khó tìm

"Tiểu thư, tiểu thư, người mau dậy. Sắp đến giờ xét năng lực rồi."

"Ta biết..." - Nàng vương người ngáp một cái, được nô tỳ hầu hạ rửa mặt, trang điểm thay y phục.

Nàng vận trên mình hồng y tựa máu, trang điểm nhẹ nhàng hợp với độ tuổi. Sau được nha hoàn hầu hạ đến buổi xét năng lực, đoàn người đông đúc nam nữ lẫn lộn. Trên đài ba vị sư ngồi trên ghế, khí chất đều doạ người như nhau, nàng thầm cười. Bằng này chẳng là gì so với cô cả.

Buổi xét năng lực nhanh chóng bắt đầu, ba vị đại sư lần lượt là Luyện Dược Sư, Triệu Hoán Sư, Huyễn Thuật Sư bước lên đài, tư thế uy nghiêm bức người. Ánh mắt sắc bén của vị Luyện Dược Sư kia lướt qua từng người một, liền dừng lại trên người Doãn Thanh Lạc, khẽ mỉm cười. Nàng nhạy cảm phát hiện ra có người đang nhìn mình liền cao ngạo nhìn lại, cả ba người bọn họ có hợp sức lại cũng không đánh lại Thần Thú là nàng nha, vậy mà cũng có thể ngạo nghễ nhìn người như vậy, đến cả làm thuộc hạ của nàng vẫn còn kém xa. Nhận ra được nha đầu kia kiêu ngạo trừng lại mình, ông ta liền nhết mép, để xem cái nha đầu kiêu ngạo như vậy năng lực là cái gì a. Ngoài vị Luyện Dược Sư kia hứng thú với nàng, hai vị còn lại cũng hứng thú không kém, trong mắt còn là một mảng khinh thường.

"Như mọi người đã thấy, buổi xét năng lực hôm nay đặc biệt mời ba vị đại sư đến chứng kiến. Xin được phép bắt đầu!"

Phía dưới đều không ngừng hét lên phấn khích, ai cũng mắt sáng rực mong chờ. Mỗi người đều tranh nhau xếp thành ba hàng ngay thẳng, lần lượt lên trên đài hướng hòn đá đặt tay.

Trong thế giới này theo nàng được biết chia làm ba nghề: Luyện Dược Sư, Triệu Hoán Sư, Huyễn Thuật Sư. Trừ bỏ Luyện Dược Sư thì hai nghề nghiệp còn lại chia làm ba loại: Thiên, Địa, Nhân mỗi loại chia làm 10 cấp, rất ít người đột phá Nhân giai và tiến và Địa giai mà những người có thể thì được xem là thiên tài trong thiên tài, vì vậy cả đại lục đều đồn rằng chưa ai đột phá lên Thiên giai, nhưng cũng chưa chắc là không có. Kể cả ba vị đại sư trên kia, luyện được cao nhất cũng chỉ đến Địa giai cấp 5 đã là kì tích rồi. Còn cấp bậc của Luyện Dược Sư chia ra làm hai loại là Dược và Độc, tùy người mà họ chọn Dược hay Độc, mỗi loại từ nhất phẩm đến cửu phẩm và cao nhất là cực phẩm, mỗi phẩm chia là hạ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh.

Sau bao nhiêu người, cuối cùng cũng đến lượt cô, viên đá chia làm các màu tương ứng với các hệ như hỏa - màu đỏ, thủy - màu lam, phong - màu trắng, thổ - màu nâu, lôi - màu vàng. Đối với người sở hữu hả hệ có thể lựa chọn tùy ý ba nghề trên, bởi Luyện Dược Sư chỉ có thể làm khi người đó sử dụng được hỏa hệ.

Doãn Thanh Lạc vừa chạm vào, viên đá liền thay đổi các màu đến chóng mặt, từ đỏ sang trắng sang vàng sang lam sang nâu trước sự kinh ngạc của cả ba vị đại sư, người nào cũng mắt mở to hết nhìn nàng lại nhìn hòn đá. Kiềm nén lại cơn xúc động, vị Luyện Dược Sư liền đứng dậy, hỏi:

"Ngươi quả thực chính là thiên tài ngàn năm khó gặp, không bằng theo ta bái sư học đạo sẽ không uổng phí thiên phú của ngươi.

"Đa tạ thành ý của ngài, nhưng ta vẫn chưa muốn bái sư." - Nàng chuẩn mực cười, khéo léo từ chối.

"Ngươi cư nhiên từ chối ta?" - Lão có vẻ bất mãn với quyết định của nàng.

"Vâng." - Nàng lạnh lùng nhìn lão, liền xoay người bước xuống đài, một mạch thẳng tiến về phủ.

Lão nghĩ mình là ai? Một Luyện Dược Sư chỉ có thể luyện ra dược tứ phẩm mà muốn cô bái làm thầy ư? Nực cười, chỉ bằng thuộc hạ nàng rèn luyện ra mà muốn lọt vào mắt của nàng.

"Ngươi đừng có mà đắc ý!!" - Lão không cam lòng thét lên, trước giờ chưa một ai khinh thường lão như vậy bọn họ thậm chí quỳ lạy để lão nhận làm đệ tử, vậy mà nha đầu trước mắt không để lão trong mắt. Nhất thời tức giận, lão rút ra độc dược nhưng mà...

"Làm sao? Thẹn quá hóa giận? Muốn gϊếŧ người?" - Nàng ngoảnh đầu lại, con ngươi mang theo ác ý đến lạnh sống lưng - "Ta lại muốn xem xem là ai gϊếŧ ai trước."

Chưa để lão hồi thần, nàng niệm chú, sau lưng ba quả cầu chứa độc xuất hiện, một màu đen đặc sệt mang vẻ chết chóc. Ba quả cầu phóng đến chỗ lão không do dự, dường như chỉ muốn lấy mạng lão.

"Ta... Ta Sai Rồi!!" - Lão thức thời hạ mình xin lỗi, vừa hay ba quả cầu dừng lại cách mặt lão chỉ còn 2 cm.

Nàng lạnh lùng thu hồi ba quả cầu, miệng cong lên một nụ cười nhạt.

"Hồi phủ." - Nàng lạnh lùng nói, nha hoàn bên cạnh ớn lạnh đáp một tiếng, liền dìu nàng về phủ.

Để lại đằng sau rất nhiều ánh mắt, nàng cư nhiên ung dung đi. Lão tức điên lên, căm phẫn nhìn nàng, chưa bao giờ... chưa bao giờ lão phải chịu đừng sự sỉ nhục như vậy! Càng đáng giận hơn khi tiện nhân kia ở trước mặt lão uy hϊếp bằng độc lại cuồng vọng không kém nam nhân năm đó!! Hai người bọn họ là người duy nhất khinh thường lão như thế. Tuy phẫn nộ như vậy, nhưng lão cũng chẳng thể làm gì nàng. Ai biểu nàng chính là có thể mở được năm hệ cơ chứ!Thật đáng hận!