Chương 1: Chạy Trốn

Vào một đêm nọ, sấm sét đánh không ngừng, những tiếng mưa rơi nặng hạt, một căn nhà nhỏ ở Hoang Nguyên Đại Lục, tại một thôn trấn hẻo lánh, cách xa đô thành , một tên nam nhân mặt sẹo đang chỉ đạo những tên áo đen lục soát căn nhà, hắn quát:

- Tìm hết tất cả ngóc ngách, tìm được vật gì sống gϊếŧ hết, kể cả gà vịt cũng không tha.

Những tên áo đen kia đồng loạt nghe lệnh, bắt đầu tìm kiếm bốn phía, ở dưới mặt đất là một nam một nữ, trên người đầy rẫy vết thương, đang nằm trên mặt không chút sức sống, mà người phụ nữ kia còn cắm một cây kiếm dài, chỉ có duy nhất người đàn ông kia còn hơi thở thoi thóp, gương mặt vặn vẹo nói:

- Haha Lâm Thiên ta cũng có lúc nhìn nhầm, huynh đệ phản bội thật là không thể lường, bây giờ cả hai vợ chồng ta đều chết dưới tay người ta luôn tin tưởng, hừ ta thật chết không nhắm mắt.

Tên mặt sẹo kia nhìn hắn, rồi sắc mặt tức giận kéo cổ áo hắn lên , cả người mềm nhũn không có lực phản kháng, cứ thế mà bị kéo lên, tên mặt sẹo nghiến răng hỏi:

- Rốt cuộc ngươi giấu cái kia ở đâu, chỉ cần ngươi nói nó ở đâu hai đứa con của ngươi, ta sẽ cho bọn chúng cơ hội sống sót, bằng không ta sẽ cho lật cả cái nhà này lên, ta không tin là không tìm được.

Nói xong sau đó hắn ném người đàn ông đang thoi thóp kia, tiếp tục chỉ đạo những tên áo đen kia, Lâm Thiên trên mặt đất lúc này lại cười nói:

- Ngươi muốn tìm Vạn Thánh Quyết a, cái đó vốn dĩ là không tại người của ta, mà ta cũng không có tư cách giữ lấy nó, với lại ngươi cũng biết Vạn Thánh Quyết là không thể nào học được trừ phi... trừ khi ngươi được nó chọn.

Tên mặt sẹo lạnh lùng quay sang nhìn hắn đáp:

- Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, đúng là ta không học được, nhưng nếu không lấy được nó thì cả nhà ta sẽ gặp nạn như nhà của ngươi hôm nay.

Nói xong hắn không để ý tới Lâm Thiên mà cũng tự tay tìm kiếm đồ vật, lúc này dưới sàn nhà có một cánh cửa ẩn, sau cánh cửa là một tầng hầm đen mực, đi sâu vào trong hầm có một đốm sáng nhỏ chỉ đủ chiếu quanh một cái giường, trên dường lúc này là hai đứa trẻ 1 nam 1 nữ đang co ro ôm chặt nhau run rẩy không ngừng, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi và giận dữ không ngừng, lúc này tiểu hài tử phía sau hỏi tỷ tỷ của hắn lúc này cũng đang sợ hãi không kém, nhưng trên mặt vẫn cố giữ nét bình tĩnh:

- Tỷ tỷ tại sao mấy người kia lại đánh nhau với phụ thân và mẫu thân vậy, còn Sở thúc thúc nữa, sao lại cầm kiếm chém phụ thân vậy , phụ thân và mẫu thân sẽ không sao chứ.

Tiểu nữ tử kia nghe vậy liền nhịn không được hai mắt đỏ bừng, cầm chặt thanh kiếm màu vàng trên tay, cố trấn an đệ đệ của nàng:

- Phụ thân và mẫu thân sẽ không sao đâu, rất nhanh sẽ xuống đây với chúng ta thôi.

Mặc dù nàng biết rõ đó là điều không thể, nhưng nàng cũng hi vọng, dập tắt cuộc trò chuyện lúc này bên trên:

- Thưa Phó thủ lĩnh, chúng ta phát hiện cánh cửa này ẩn phía dưới, nhưng có cấm chế không thể mở ra.

Tên mặt sẹo nghe được lời này tựa như thoát được cái chết đồng dạng, lập tức chạy đến hỏi:

- Đã tìm thấy rồi sao, tốt lắm cấm chế này chắc là tên kia bố trí xuống, nhưng hiện tại hắn cũng đã không còn sống được bao lâu, dùng Phá Cấm Thạch cũng không thành vấn đề gì.

Làm xong tất cả, cuối cùng cấm chế cũng bị phá, bên kia Lâm Thiên cũng là phun ra ngụm máu sau đó nắm chặt tay mà chết đi.

Lộc cộc, những tiếng bước chân nặng nề vang xuống dưới, hai tỷ đệ càng là căng thẳng xuống, tiểu nữ tử càng là nắm chặt thanh kiếm trên tay, sau đó từng đạo bóng người xuất hiện, càng làm cho hải tỷ đệ sợ hãi là, không phải phụ thân hay mẫu thân bọn họ mà là những người đã ra tay với cả nhà bọn họ, tiểu nữ tử thấy thế liền trong lòng cũng đã biết rõ, hai mắt đã chảy xuống huyết lệ, tên mặt sẹo thấy thanh kiếm trên tay nàng lúc này, khẽ cười vui vẻ nói:

- Giờ ta hiểu vì sao lúc nãy, ta không thấy huyết long kiếm đâu hóa ra là ngươi đang cầm, tiểu Lệ con đưa thúc thanh kiếm và cuốn bí tịch kia thúc sẽ thả hai tỷ đệ con đi.

Tiểu nữ tử nghe vậy liền hét lên:

- Im đi, ta không có sư thúc như ngươi, ngươi là tên cầm thú, phụ thân đã bảo ta dù có chết cũng không thể giao.

Tên mặt sẹo càng là cười lớn hơn nói:

- Chỉ dựa vào nữ tử yếu đuối như ngươi ư? chết cũng chỉ chết vô ích , tốt hơn là ngươi giao hết cho ta may ra hai tỷ đệ ngươi còn đường sống, ta chỉ nể tình bằng hữu cũ với phụ thân ngươi, mà tha các ngươi 1 mạng, đừng có mà ngủ ngốc nghĩ phản kháng.

- Tình bằng hữu cũ cái gì chứ, cha ta cũng đã bị ngươi gϊếŧ, chúng ta không báo thù cho hai người, đã quá bất hiếu, cho dù có chết ta cũng không nói Vạn Thánh Quyết ở đâu.

Tên mặt sẹo lúc này sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng nói:

- Hoá ra ngươi đã biết rồi à, nếu vậy thì chắc hẳn ngươi biết rõ nó ở đâu.

Đột nhiên hắn nhanh như chớp, chộp lấy tiểu hài tử bóp cổ hắn rồi uy hϊếp:

- Nếu khôn hồn thì mau giao nó ra đây, còn không thì ta để cho đệ đệ ngươi xuống cùng cha mẹ các ngươi.

Tiểu nữ tử không nhịn được hét lên:

- Thả đệ ấy ra, ta giao là được chứ đúng không, xin ngươi đừng làm hại đệ ấy, đệ ấy còn rất nhỏ, vẫn chưa biết gì hết.

Nhưng tiểu hài tử lại là vùng vẫy hét lên:

- Tỷ tỷ đừng nghe lời hắn, đệ chết cũng không sao, để cũng hiểu chuyện rồi nha tỷ tỷ, hừ hừ đệ tuyệt đối không đồng ý cho tên cẩu tạp chủng này được toại nguyện.

Tiểu nữ tử nghe vậy liền khóc lên:

- Không được, ta chỉ còn mỗi đệ, nếu đệ xảy ra chuyện ta cũng không muốn sống, còn cái kia cũng không có tác dụng gì với chúng ta, chi bằng là giao cho hắn đi, sau này chúng ta cũng nhẹ nhõm hơn.

Tên mặt sẹo lúc này cũng là cười lạnh:

- Hừ kéo dài thời gian cũng không ai tới cứu các ngươi đâu, ta thừa nhận những lời các ngươi sỉ nhục ta, nên.. giờ ta đổi ý lấy mạng cả hai, sau đó ta liền tìm cái kia cũng không muộn.

Nói xong liền bóp cổ mạnh hơn, tiểu hài tử đã không chịu được cố vùng vẫy, tiểu nữ tử thấy thế hai mắt liền phát ra những ánh sáng màu lam kỳ dị, sau đó cả người cũng phát ra những ánh sáng tương tự:

- Thả đệ ấy ra...

Tên mặt sẹo liền kinh ngạc thốt lên:

- Lại là chuyện gì xảy ra, tại sao ả ta lại phát ra năng lượng kinh khủng như vậy.

Sau đó hắn ném tiểu hài tử kia ra một bên , nhưng được luồng ánh sáng màu lam kia đỡ đi:

- Không lẽ con nhóc này đã học được một chút thần thông của Vạn Thánh Quyết.

Ngay tại lúc này điều hắn không biết là, đây cũng không phải Vạn Thánh Quyết gì, mà là một năng lực khác của con người được khai mở, tên mặt sẹo nhìn đến tình cảnh này liền nảy ra ý định càng tham lam, hắn liền rút thanh kiếm sau người phóng đến chỗ tiểu hài tử kia, thấy vậy tiểu nữ tử liền hai mắt đỏ lên từng dòng huyết lệ chảy xuống, thấy thanh kiếm đã cách mặt đệ đệ không xa, nàng liền hét lên sau đó cả cái hầm đột nhiên xuất hiện những không gian loạn lưu, những tên thủ hạ kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra hầu hết đều bị những cái cái không gian nuốt lấy.

Lúc này, một không gian lσạи ɭυâи phía sau tiểu hài tử và cả tiểu nữ tử đều xuất hiện và cuốn cả hai đi vào hai không gian khác nhau , cũng tại lúc này tên mặt sẹo đã đâm kiếm vào theo cái không gian kia, hắn sợ hãi định rụt tay lại, nhưng không gian loạn lưu đột nhiên biến mất, cả cánh tay phải của hắn cũng liền như thế mà cũng bị không gian nuốt chửng, hắn đau đớn thét lên, xung quanh lúc này chỉ còn vài tên vẫn còn sợ hãi những cái kia không gian, còn tên mặt sẹo đã nằm một bên đau đến hôn mê.

Lúc này, tại một nơi nào đó tại Hoang Nguyên đại lục, tại một mảnh rừng đầy rẫy những dã thú ăn thịt cùng những đọc trùng vô cùng nguy hiểm, một cậu bé đang nằm trên mặt đất dần dần mở mắt ra, hắn nghi hoặc nhìn bốn phía, sau đó hắn đầu tiên là tìm tỷ tỷ hắn, hắn chỉ nhớ lúc cuối cùng hắn bị hút vào, tỷ tỷ hắn cũng bị một ánh sáng màu lam hút đi, hắn cẩn thận nhìn bốn phía, hắn đều một mặt lạ lẫm, hắn không biết đi hướng nào đành đi theo cảm tính mà đi, đã ba ngày trôi qua hắn đã không còn sức lực nào, may mắn cánh rừng này có một dòng suối, hắn vì thế mà không bị khát nhưng hắn đã đói đến muốn chết rồi, hắn dù sao cũng là một đứa bé mới mười tuổi, đã qua ba ngày vẫn chưa mất mạng đã là kỳ tích, dọc theo con suối mà đi, đúng lúc hắn tưởng chừng sẽ chết đói, thì thấy một cái cây có những quả màu đỏ kỳ lạ cây này không cao cũng không thấp, hắn liền lấy hết sức lực cuối cùng leo lên cây hái vài trái, rồi lấy một trái ra ăn hết, hắn chưa kịp cảm nhận cái bụng đã no hay chưa, thì cả người đã nóng lên bừng bừng, hắn sợ hãi nhảy xuống suối ý định làm giảm cơn nóng rát, nhưng vừa nhảy xuống hắn lại cảm nhận cơn nóng rõ rệt hơn, vội chạy lên bờ, nhưng cơn nóng ran đã khiến hắn không cử động được, hét lên đầy đau đớn hắn liền ngất đi, trước lúc hắn ngất đi trong đầu liền xuất hiện những ký tự kim quang, sau đó hắn liền mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, hắn mở mắt nhìn xung quanh, mọi thứ quanh hắn 2m đều hoá tro, hắn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, dù sao hắn vẫn chỉ là đứa trẻ 10 còn ngây thơ chưa biết gì:

- Rốt cuộc là mình hái ăn trái gì, sao lại nóng rát người như vậy?, may mắn mình vẫn sống, còn nữa những ký tự kim quang lúc mình ngất đi là gì?.

Hắn không nghĩ tới mấy chuyện kia nữa, hắn chỉ biết hiện giờ hắn cần phải chạy trốn tên Sở thúc thúc kia của hắn, hắn chạy theo dọc đường suối, suốt hai ngày chạy không ngừng, nhưng lạ là hắn không thấy mệt là bao nhiêu, một lúc sau, hắn cuối cùng cũng thấy được khói lửa phía trước, hắn liền vội vàng chạy tới, hắn đã đói đến mức run rẩy cả người, mặc dù hắn hái quả kia nhiều nhưng hắn lại không dám ăn thêm lần nào nữa.